TÌM NHANH
ANH VẪN LUÔN YÊU EM
View: 7.957
Chương trước
Chương 115: Ngoại truyện tổng hợp
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir
Upload by [L.A]_Kir

 

 

Tròn mười năm [Quãng đời còn lại] đóng máy, cũng là sinh nhật lần thứ 95 của Nhạc lão tiên sinh, sức khỏe của Nhạc lão tiên sinh không tồi, đã dọn về Bắc Kinh sống.

 

Tinh Lam tổ chức bữa tiệc kỷ niệm 10 năm của tất cả những người sáng tạo ra [Quãng đời còn lại], cùng nhau chúc mừng sinh nhật của Nhạc lão tiên sinh. Địa điểm tổ chức ở trong làng du lịch, nơi quay phim lúc đầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Ba ba, buồn ngủ.” Tiểu Tiểu Dư dụi mắt.

 

“Lên xe rồi nằm trong lòng ba ngủ tiếp được không? Nếu không dậy chúng ta sẽ đến muộn nhất.” Chu Minh Khiêm ngồi trên mép giường kiên trì dỗ con gái rời giường.

 

Mí mắt Tiểu Tiểu Dư không tài nào mở ra được, nhưng vẫn giãy giụa đưa tay cho ba ba. 

 

Chu Minh Khiêm ôm con gái dậy rồi mặc quần áo cho con, Tiểu Tiểu Dư dựa vào vai ba ba, tiếp tục gật gù. Tối hôm qua nghịch ngợm với anh trai tới hơn mười giờ mới đi ngủ.

 

“Ba ba.”

 

“Ừ?”

 

“Anh trai.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhóc muốn tìm anh trai.

 

Chu Minh Khiêm: “Anh trai đang ăn diện, hôm nay phải gặp bạn gái.”

 

Tiểu Tiểu Dư tỉnh táo hơn một chút: “Ba ba, pạn gái là gì ạ?”

(Đoạn này Tiểu Tiểu Dư đang nói ngọng.)

 

Chu Minh Khiêm: “Là chị Tranh Tranh đó. Không phải anh trai con rất thích chị Tranh Tranh sao?”

 

“Ồ.”

 

Mặc xong váy, Chu Minh Khiêm ôm con gái xuống giường.

 

Tiểu Tiểu Dư nó: “Ba ba, con cũng có pạn gái, con thích mẹ, mẹ chính là pạn gái của con.”

 

Chu Minh Khiêm nở nụ cười: “Mẹ là bạn gái trước đây của ba ba.”

 

Tiểu Tiểu Dư: “Sao bây giờ không phải?”

 

Chu Minh Khiêm: “Bây giờ mẹ là bà xã của ba ba. Thích rồi đến yêu, pạn gái đến bà xã.”

 

Tiểu Tiểu Dư cười, nhóc còn quá nhỏ, không hiểu gì hết.

 

Chu Minh Khiêm ôm con gái đi tìm Tiểu Tiểu Chu, Tiểu Tiểu Chu đang gọi điện thoại với Tri Tri, nhóc hỏi Tri Tri định mang đồ chơi gì đi.

 

Tri Tri nói nhóc không mang đồ chơi đi, nhóc còn phải trông em.

 

Tiểu Tiểu Chu kinh ngạc: “Mẹ cậu sinh em gái rồi à? Nhanh như vậy sao? Không phải hôm qua vẫn chưa có em bé à?”

 

Hôm qua nhóc còn nhìn thấy dì Diệp Thu ở trước cổng trường, dì Diệp Thu đi giày cao gót. Lúc mẹ sinh em gái không khi nào đi giày cao gót cả.

 

Tri Tri: “Tớ trông Tam Bảo.”

 

Thì ra là vậy.

 

Tiểu Tiểu Chu chống tay vào má: “Tớ cũng phải trông em.” Tiểu Tiểu Dư suốt ngày quấn lấy nhóc, bảo nhóc chơi búp bê với em, còn muốn chơi trò gia đình nữa.

 

Trò gia đình của bọn trẻ con quá ấu trĩ, nhưng cậu vẫn kiên trì chơi với em gái.

 

Tri Tri thở dài: “Đờn ông thật không dễ dàng gì.” Hiện tại nhóc đã nói rất sõi, nhưng từ nhỏ đã nói như vậy nên quen rồi.

 

Tiểu Tiểu Chu cũng than thở: “Trẻ con bây giờ đúng là không bớt lo mà.”

 

Tri Tri: “Còn không phải sao, nào ngoan ngoãn giống chúng ta hồi bé chứ.”

 

Tiểu Tiểu Chu nói: “Bài tập Olympic toán học cậu làm xong chưa?”

 

Tri Tri: “Chưa xong nữa. Trông trẻ con bận quá, không có thời gian làm.”

 

Tiểu Tiểu Chu: “Tớ cũng thế. Tối tớ về nhà sẽ làm, cậu nhớ online đó.”

 

“Ừ, phải đợi Tam Bảo ngủ thì tớ mới có thời gian.”

 

“Tam Bảo ở nhà cậu à?”

 

“Tớ đang ở nhà cô, ba mẹ đang ở thế giới hai người rồi.”

 

“Anh ơi.” Tiểu Tiểu Dư đẩy cửa vào, lộ ra cái đầu nhỏ.

 

Tiểu Tiểu Chu: “Không nói nữa, tớ phải đi hâm sữa bột cho em gái, nhóc dậy rồi.”

 

Chu Minh Khiêm giao con gái cho Tiểu Tiểu Chu, anh lên lầu tìm Dư An.

 

Dư An vừa thu dọn xong, thay một chiếc váy dài màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng. 

 

Chu Minh Khiêm vào phòng ngủ, nhìn chằm chằm Dư An.

 

Dư An: “Trên mặt em bị bẩn à?”

 

Chu Minh Khiêm đóng cửa phòng ngủ: “Váy này em mua lúc nào thế?”

 

Dư An không đáp: “Anh đoán xem.”

 

Chu Minh Khiêm: “Là mấy năm trước phải không? Khi đó chúng ta vẫn chưa ở bên nhau, em còn chiến tranh lạnh với anh, còn đòi từ chức, hôm sau em cũng không mặc váy nữa.”

 

Dư An thấp giọng nói: “Có chiến tranh lạnh với anh đâu.”

 

Chu Minh Khiêm: “Dù sao anh cũng làm em khóc rồi.” Anh tựa vào cạnh bàn trang điểm, kéo cô vào lòng: “Sao lại muốn mặc chiếc váy này?”

 

Dư An: “Trước muốn mặc rồi mà béo quá, không đẹp.”

 

Sau khi sinh con trai cô tăng tám cân, chạm ngưỡng 52.5kg, sau lại bận rộn nên không ăn uống điều độ, cân nặng vẫn không giảm xuống.

 

Sau khi sinh con gái, cô chăm sóc con nhiều hơn nên cân nặng cũng giảm xuống, lấy lại được cân nặng như khi vừa bắt đầu ở bên Chu Minh Khiêm.

 

Chỉ là hôm nay tự nhiên muốn thử chiếc váy này, không nghĩ tới lại vừa người như vậy.

 

Kiểu dáng vẫn chưa lỗi thời nên cô không đổi nữa.

 

“Chúng ta đã quen biết mười năm rồi.” Cô nói.

 

Thời thời gian trôi nhanh như thoi đưa.

 

Chu Minh Khiêm hỏi: “Khương Thấm có đến không?”

 

Dư An gật đầu: “Mạc Liêm cũng đưa Tiểu Thư Tình cùng đi.” Nhũ danh của con gái Mạc Liêm và Khương Thấm là Tiểu Thư Tình, đây là tên Đại Bảo đặt cho.

 

Sắp tới giờ, Chu Minh Khiêm và Dư An xuống dưới tìm hai đứa trẻ.

 

Tiểu Tiểu Dư đang nằm trên salon uống sữa, đầu đặt trên gối. Tiểu Tiểu Chu ngồi xổm dưới salon giúp nhóc cầm bình sữa: “Em đừng uống nhanh như thế, con gái phải ưu nhã.”

 

Tiểu Tiểu Dư vừa uống vừa gật đầu, nhóc không biết ưu nhã là gì cả, nhưng anh nói đều đúng hết.

 

Chu Minh Khiêm căn dặn con trai: “Hai đứa nhớ lấy balo của mình nhé, ba với mẹ ra sân chờ hai đứa.”

 

Tiểu Tiểu Chu ra dấu OK, Chu Minh Khiêm nắm tay Dư An đi ra ngoài.

 

Tiểu Tiểu Dư uống sữa xong, vỗ vỗ tay: “Anh ơi, ôm.”

 

“Chờ một chút.” Tiểu Tiểu Chu chạy vào bếp, đưa bình sữa cho dì rồi quay lại.

 

Chăm sóc em gái đã trở thành việc làm hàng ngày của nhóc.

 

Nhóc ôm em gái xuống sô pha, đeo balo nhỏ lên lưng em, nắm tay em đi tìm mẹ, nhóc vừa đi vừa gửi chat voice cho Tranh Tranh: [Cậu đi chưa?]

 

Tranh Tranh đang chơi với ông ngoại, cô bé lấy ống nghe của ông ngoại nghe nhịp tim của ông, thỉnh thoảng còn ra hình ra dáng gật đầu: “Ừm, không tệ không thệ, trái tim người trẻ tuổi.”

 

Giáo sư Hướng cười: “Con học của ai thế?”

 

Tranh Tranh: “Tự học thành tài ạ.” Cô bé lấy lại ống nghe, cẩn thận cất đi: “Ông ngoại, sau này lớn lên con cũng muốn làm bác sĩ.”

 

Giáo sư Hướng: “Tranh Tranh của chúng ta muốn làm bác sĩ khoa nào?”

 

Tranh Tranh: “Con sẽ làm bác sĩ nội khoa, chuyên khám trái tim cho bệnh nhân. Mẹ nói con người đau lòng rơi nước mắt cũng bởi vì trong tim khó chịu. Ông ngoại, ông đã chữa cho rất nhiều bệnh nhân bị nhức đầu. Con muốn giống ông, con muốn chữa khỏi cho tất cả những người rơi nước mắt.”

 

Giáo sư Hướng xoa đầu Tranh Tranh: “Đến lúc đó ông ngoại về hưu rồi, ngày nào cũng đưa bữa trưa cho con.”

 

Tranh Tranh im lặng một chút mới nói: “Khi còn bé con còn muốn làm luật sư cơ.”

 

Giáo sư Hướng bật cười, nói như bây giờ con bé đã lớn lắm rồi ấy. Ông hỏi theo: “Sau lại đổi ý muốn làm bác sĩ rồi?”

 

Tranh Tranh: “Bởi vì Tiểu Tiểu Chu nói cậu ấy có thể thay con làm luật sư, làm một luật sư còn lợi hại hơn ba, cậu ấy còn nói sẽ kiếm kinh phí nghiên cứu cho con.”

 

Giáo sư Hướng: “Con muốn nghiên cứu thuốc gì?”

 

Tranh Tranh: “Một loại thuốc uống rồi sẽ không đau lòng chảy nước mắt nữa. Nghe nói cần phải có rất nhiều rất nhiều tiền, Tiểu Tiểu Chu nói đến lúc đó nếu lỡ cậu ấy không kiếm đủ thì sẽ đi cầm một ít châu báu trong cửa hàng của ông nội cậu ấy đi bán, bán xong chúng con sẽ có rất nhiều tiền. Tri Tri cũng nói sẽ cho con tiền, hỏi ba cậu ấy lấy mấy dự án có thể kiếm ra tiền.”

 

Nói rồi, cô bé thở dài.

 

Hai người họ đều muốn cho cô kinh phí, cô bé nên lấy của ai bây giờ? Bởi vì nhận tiền của ai sẽ làm phải bài tập thay người đó, mấu chốt chính là bài tập Olympic toán của cô bé vẫn chưa làm xong nữa.

 

Lớn rồi phiền não nhiều thật đấy.

 

Trình Duy Mặc cùng Hướng Lạc xuống lầu, thúc giục cô bé: “Cục cưng, chuẩn bị xuất phát thôi.”

 

Lần đầu tiên Tranh Tranh đến làng du lịch, cô bé hiếu kỳ nhìn ngắm xung quanh.

 

Hướng Lạc dựa vào người Trình Duy Mặc, hai người cùng nhìn điện thoại, xem bộ phim truyền hình mới ra gần đây của cô. Trong phim, nhân vật phụ hỏi nam chính: “Trước đó hai người là ai theo đuổi ai?”

 

Bỗng nhiên Tranh Tranh quay đầu lại: “Ba ơi, trước đây ba với mẹ là ai theo đuổi ai thế?”

 

Trình Duy Mặc tạm dừng phim lại: “Đương nhiên là ba theo đuổi mẹ rồi, suýt chút nữa đã không đuổi kịp rồi.”

 

Hướng Lạc híp mắt lại, Trình Duy Mặc che mắt cô đi, anh nghiêng người đưa lưng về phía con gái, hôn lên môi Hướng Lạc mấy cái.

 

Tranh Tranh: “Ba đang làm gì thế?”

 

Trình Duy Mặc: “Trao đổi kỹ thuật diễn xuất với mẹ con.”

 

Hướng Lạc: “...”

 

Điện thoại rung lên, có tin nhắn trong nhóm, Phục tổng hỏi bọn họ đã xuất phát chua.

 

Hầu hết mọi người đều là đã lên đường, Khương Thấm còn đang ở nhà.

 

Tiểu Thư Tình đang đợi ba, cô bé đã thay một bộ váy công chúa, ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay một chút.

 

Mạc Liêm đi công tác, sáng sớm hôm nay mới đáp chuyến bay xuống Bắc Kinh, bây giờ còn đang trên đường về nhà.

 

Khương Thấm gọi điện thoại cho Mạc Liêm, hỏi anh đến đâu rồi.

 

Mạc Liêm: “Còn hai mươi phút nữa là về tới nhà rồi.”

 

Không đợi Khương Thấm nói tiếp, Tiểu Thư Tình đã giơ tay: “Mẹ, con nói với ba.”

 

Khương Thấm đưa điện thoại đã mở loa ngoài cho con gái, Tiểu Thư Tình dịu dàng thỏ thẻ: “Ba ơi, ba biết con là ai không?”

 

“Công chúa nhỏ của ba.”

 

Tiểu Thư Tình nở nụ cười: “Ba ơi, con yêu ba.”

 

“Ba cũng yêu con.”

 

“Ba ơi, con đợi ba, con với mẹ đều đợi ba, ba đừng vội nha.” 

 

Tiểu Thư Tình không cúp điện thoại, vẫn ngồi nói chuyện với ba, nói tất cả những chuyện từ khi rời giường đến giờ cho ba, ngay cả việc hôm nay mặc váy gì.

 

“Mở cửa cho ba.” Ngay sau đó là tiếng chuông cửa vang lên.

 

Tiểu Thư Tình “oa” một tiếng, nhảy xuống khỏi salon, ném điện thoại lên ghế rồi chạy về phía cửa.

 

Mạc Liêm đi đường mệt mỏi, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy bà xã và con gái, tất cả mỏi mệt đều biến mất không còn tăm hơi.

 

Anh khom lưng, ôm lấy Tiểu Thư Tình.

 

“Ba ơi, ba có mệt không?” Tiểu Thư Tình lấy tay sờ gò má Mạc Liêm.

 

Mạc Liêm lắc đầu, trong lòng ấm áp dễ chịu: “Không mệt.”

 

“Ba ơi, con yêu ba.” Tiểu Thư Tình sáp lại gần hôn lên má anh.

 

“Mau đi tắm rồi thay quần áo đi.” Khương Thấm nhận lấy con gái từ trong ngực anh.

 

Mạc Liêm mở vali ra, đưa đồ chơi cho con gái, còn có quà của Khương Thấm, một hộp mút trang điểm kiểu mới, màu nào cũng có.

 

Khương Thấm giao Tiểu Thư Tình cho dì chăm sóc, Tiểu Thư Tình vội vàng mở đồ chơi ra, không để ý ba mẹ đã đi đâu rồi.

 

Mạc Liêm xách hành lý lên tầng trên, Khương Thấm cũng theo sau, vừa đi vừa mở quà: “Cái này đáng yêu thế.” Cô cầm một cái lên chà vào mặt mình.

 

Mạc Liêm xoay người: “Nghe nói năm sau còn ra mẫu mới, đến lúc đó sẽ mua tiếp cho em.”

 

Khương Thấm cầm mút trang điểm chấm chấm trên mặt anh, tự mình tìm chuyện để chơi.

 

Mạc Liêm đi công tác hơn một tuần, tiểu biệt thắng tân hôn.

 

Đi vào phòng ngủ, Mạc Liêm khóa cửa lại.

 

Khương Thấm chủ động lại gần ôm anh, chôn mặt trong cổ anh. 

 

Mạc Liêm bắt đầu hôn cô, hôn lên phía sau vành tai cô.

 

Khương Thấm: “Thời gian không còn sớm, chúng ta phải đến làng du lịch đấy.”

 

Mạc Liêm: “Cùng tắm đi, sẽ không trễ đâu.”

 

Trong phòng tắm, tất cả âm thanh bị tiếng nước che lấp.

 

-

 

Làng du lịch, hai nhà Hề Gia và Diệp Thu đã đến từ sớm, bọn họ đang cùng bọn trẻ chơi xe Segway (xe cân bằng).

 

“Cậu hai, cậu tới đây.” Tam Bảo ngoắc ngoắc ngón tay với Quý Thanh Thời.

 

Quý Thanh Thời đi qua, nửa ngồi xuống: “Làm sao thế?”

 

Tam Bảo chỉnh lại mũ bảo hiểm: “Cậu hai, cậu là đội trưởng đội cổ động viên, lát nữa cổ vũ cho con, phải thật lớn tiếng, con đưa còi cho cậu.” Nói xong cô bé cô bé lấy chiếc còi trong đống đồ chơi ra đeo trên cổ Quý Thanh Thời.

 

Quý Thanh Thời: “...”

 

“Cậu hai, cậu nghe có hiểu không đó.”

 

“... Không.”

 

Tam Bảo thở dài: “Thế con bảo cậu để cậu biết một lát cậu phải nói gì nhé. Đợi đến khi con và anh thi đấu, cậu hay hô tiểu tiên nữ Tam Bảo cố lên, tiểu tiên nữ Tam Bảo giỏi nhất!”

 

Diệp Thu đi ngang qua phía sau anh, sau khi nghe Tam Bảo dặn dò, cô không nhịn được bật cười.

 

Quý Thanh Thời: “Cậu hai thương lượng với con chuyện này được không?”

 

Tam Bảo gật đầu, ý bảo anh nói.

 

“Để ba con làm đội trưởng, cậu làm đội viên.”

 

“Ba phải ở cùng mẹ, không có thời gian.”

 

Quý Thanh Thời: “Cậu cũng phải ở bên cạnh mợ của con mà.”

 

Diệp Thu xua tay: “Em không cần anh ở bên cạnh, cảm ơn.”

 

Quý Thanh Thời nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, Diệp Thu nghiêng đầu, nhìn có chút hả hê, cười đến run cả vai.

 

“Cậu.” Tam Bảo làm nũng.

 

Quý Thanh Thời đành phải đáp ứng, cầm lấy cái còi rồi chơi với một đám nhóc xấu xa.

 

Diệp Thu đi cùng với anh.

 

Đường quanh hồ ở làng du lịch là đường dành cho người đi bộ nên không có xe qua lại, mấy đứa nhóc thường đến đây đi Segway.

 

Bốn đứa bé đứng ở vạch xuất phát đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Quý Thanh Thời thổi còi ra hiệu.

 

Diệp Thu đứng trên lề đường, dán lên lưng Quý Thanh Thời, hai tay vòng lên cổ anh, cả người lười biếng dựa vào anh. 

 

Quý Thanh Thời thổi còi, bốn đứa bé ra sức đi về phía trước.

 

Diệp Thu: “Tiểu tiên nữ Tam Bảo cố lên, tiểu tiên nữ Tam Bảo giỏi nhất!” Cô đá đầu gối Quý Thanh Thời một cái, ý bảo anh hăng hái lên.

 

Quý Thanh Thời thực sự không hô được.

 

Diệp Thu lại tiếp tục cổ vũ cho Tam Bảo.

 

Tam Bảo nhỏ nhất, thể lực cũng không đuổi kịp ba người anh, mấy đứa nhóc kia đều cố ý chạy chậm lại, ngay cả Nhị Bảo cũng nhường nhịn em gái.

 

Quý Thanh Thời đột nhiên kinh ngạc nói: “Xe đạp của mấy đứa nhóc sao lại không có bàn đạp?”

 

Diệp Thu: “... Đây là xe cân bằng, dựa vào lực của bàn chân mà tiến về phía trước.”

 

Quý Thanh Thời bừng tỉnh, thì ra là vậy. Nhưng nhìn qua cũng giống xe đạp quá chứ.

 

Cằm Diệp Thu đặt lên bả vai anh, buồn bã nói: “Từ nhỏ con trai đã chơi cái này rồi, bây giờ anh mới phát hiện ra là không có bàn đạp à?”

 

Quý Thanh Thời giả vờ không nghe thấy, nhìn về đích hô lên: “Tam Bảo, cố lên.”

 

Đường dành cho người đi bộ ở bên kia hồ, Mạc Dư Thâm cùng Hề Gia chậm rãi tản bộ. Tiếng cười của mấy đứa trẻ cũng truyền đến đây.

 

Hề Gia nhìn mấy đứa trẻ đang đi xe: “Hình như Tam Bảo về nhất đấy.”

 

Mạc Dư Thâm: “Kệ em.”

 

Hề Gia thu tầm mắt lại, bước nhanh lên phía trước hai bước rồi chắn trước mặt Mạc Dư Thâm, ôm lấy hông anh đẩy về phía sau.

 

Hai người hiếm khi được nhàn nhã thế này, chỉ cần ở nhà, hầu hết thời gian đều dành ba đứa nhóc.

 

Mạc Dư Thâm dừng chân, Hề Gia nhón chân lên hôn anh, môi còn chưa thu về đã bị Mạc Dư Thâm vồ lấy.

 

Cây liễu bên hồ xanh mơn mởn, cành liễu theo gió khẽ lay lay. 

 

Khi tiếng cười đùa của bọn trẻ càng lúc càng gần thì nụ hôn này mới kết thúc.

 

“Ba ba, ui cha.” Tam Bảo dừng lại, hai tay che mắt.

 

Tri Tri cũng chậm lại: “Không hôn hôn thì không có em đâu.”

 

Tay Tam Bảo hạ xuống, nhìn Tri Tri: “Hôn hôn là có thể sinh con sao?”

 

Vấn đề này đã làm khó Tri Tri, nhóc nói: “Em vẫn còn nhỏ, nói trước em cũng không hiểu.” Nhóc sợ Tam Bảo bám riết không tha tiếp tục hỏi nên cho cô bé uống nước.

 

Chỉ cần ra ngoài chơi, nhóc luôn mang theo bình nước của Tam Bảo: “Uống nước đi, trắng đẹp, trở nên xinh hơn.”

 

“Dạ.” Tam Bảo rất nghe lời, Tri Tri đưa bao nhiêu nước cho cô bé thì cô bé đều uống hết.

 

Uống nước xong, Tam Bảo không muốn đi Segway nữa, ném xe cho Tri Tri, chạy về phía Hề Gia: “Mẹ.”

 

Mạc Dư Thâm ôm lấy con gái: “Có mệt không?”

 

“Không mệt.” Tam Bảo vội hỏi: “Ba ba, sao cô còn chưa tới?”

 

Mạc Dư Thâm: “Sắp tới rồi.”

 

Phúc tổng nhắn vào trong nhóm, Nhạc lão tiên sinh đã đến rồi.

 

Hề Gia và Mạc Dư Thâm mang theo mấy đứa nhóc đi tới khách sạn. 

 

Tam Bảo được ba ôm một lát rồi lại đi Segway, thi đấu với Nhị Bảo và Tri Tri, theo tiếng cười đùa, bóng dáng mấy đứa nhóc càng ngày càng xa.

 

Mạc Dư Thâm và Hề Gia cũng bước nhanh hơn.

 

Trước cửa khách sạn, Nhị Bảo cùng Tam Bảo vẫn còn đang thi đấu, Tri Tri ở bên cạnh cổ vũ cho Tam Bảo.

 

“Được rồi, mau cất xe đi nào, chúng ta đi tìm cụ.” Hề Gia bảo tài xế cất mấy chiếc xe vào cốp sau.

 

Đại Bảo vẫn nhớ cụ là ai, mấy năm trước ba mẹ còn dẫn nhóc lên núi chơi, nhóc đã nghỉ hè ở đây.

 

Sau này cụ chuyển đến Bắc Kinh, năm nào nhóc với mẹ đều đi thăm cụ.

 

Trong phòng tiệc của khách sạn, không ít người vây quanh chỗ ngồi của Nhạc lão tiên sinh, còn mua sách tới nhờ ông kí tên.

 

Tinh thần Nhạc lão tiên sinh rất tốt, đều viết cho mấy người hộ vài lời chúc phúc, ông cười nói: “Tôi viết linh lắm đấy, trước đây viết cho Gia Gia vài câu đều thành sự thật cả.”

 

“Cụ ơi!” Đại Bảo đã tới.

 

Nhạc lão tiên sinh nghễnh ngãng, tiếng phải lớn một chút mới nghe rõ được, Đại Bảo gọi hai lần ông mới nghe thấy: “Một năm không gặp, cao lên không ít nhỉ.”

 

Hầu hết người trong tổ sản xuất mang cả nhà tới đây, mười năm trôi qua, đều có hạnh phúc riêng của mình, còn có người đã lên chức ông bà.

 

Hôm nay cô Thượng đưa cháu ngoại cùng tới, con gái của Phục tổng cũng sắp kết hôn rồi, nói rất nhanh lại có thể tề tựu.

 

Chu Minh Khiêm và Hướng Lạc đến gần sát giờ, một nhà Khương Thấm cũng theo sát phía sau.

 

“Cô ơi.” Đại Bảo vẫy tay với Khương Thấm.

 

Khương Thấm đi tới, ôm Đại Bảo nhấc lên khỏi mặt đất:” Nặng hơn tháng trước rồi.”

 

Đại Bảo: “Con đi tìm bác nói chuyện đây.”

 

Khương Thấm hỏi: “Hai người muốn nói chuyện gì thế?”

 

Đại Bảo học theo giọng Tri Tri: “Bí mật của đờn ông.”

 

Nhóc đi qua đám đông, đi tới bên cạnh Mạc Liêm: “Bác ơi.”

 

Vừa nhìn thấy nhóc, Mạc Liêm đã biết có chuyện gì, cũng chuẩn bị xong rồi: “Muốn mời bác ăn cơm à?”

 

Đại Bảo: “... Cũng được ạ.” Nhóc dừng vài giây rồi nói tiếp: “Bác ơi, bác có muốn đổi một cái kính áp tròng mới không? Đã đeo nhiều năm như vậy rồi, con thấy đây là thời điểm nên đổi cái mới rồi.”

 

Mạc Liêm không đeo kính, trước đây khi anh và Khương Thấm vừa mới ở bên nhau, Đại Bảo tới nhà chơi, bám theo anh hỏi: Bác ơi, khi nào thì bác đi khám mắt? Con có tiền, con cho bác mượn, bác không thể nhìn nhầm cô nữa đâu.

 

Anh dỗ dành Đại Bảo: Bác đeo kính rồi, là kính áp tròng.

 

Đại Bảo không tin, sau khi tìm trên mạng thấy quả thực có kính áp tròng thì mới yên tâm. Mấy năm này Đại Bảo luôn cho rằng anh đeo kính áp tròng. 

 

Mạc Liêm nhỏ giọng hỏi nhóc: “Có phải con lại muốn cho bác mượn tiền không?” 

 

Đại Bảo gật đầu: “Dạ.”

 

Mạc Liêm hỏi: “Lần này lãi là gì?”

 

Đại Bảo: “Cũng không nhiều ạ, đến khi đó đủ để con mua ngựa Ả Rập là được rồi. Con muốn tặng sinh nhật mẹ, con cho bác mượn ba nghìn tệ, đến lúc đó bác mua cho con ba con ngựa.”

 

Mạc Liêm: “...”

 

Người đã đến đông đủ, Nhạc lão tiên sinh chuẩn bị lì xì cho tất cả mấy đứa trẻ.

 

Bọn nhỏ đứng thành một hàng rồi để Nhạc lão tiên sinh đoán xem là con nhà ai.

 

Hôm nay Nhạc lão tiên sinh rất vui, nổi hứng chơi với tụi nhóc: “Vừa nhìn là biết rồi.” Ông chỉ vào Tiểu Tiểu Chu: “Cùng khuôn đúc với Chu Minh Khiêm luôn.” Ông nói với Tri Tri: “Đôi mắt nhìn giống cô lắm.”

 

Nhiều trẻ con như vậy mà ông chưa đoán sai một đứa nào.

 

Đến lúc phát lì xì, Tiểu Tiểu Dư cùng Tiểu Thư Tình nắm tay nhau đi qua.

 

Nhạc lão tiên sinh hỏi: “Nói cho cụ biết, hai đứa mấy tuổi rồi.” Tiểu Tiểu Dư: “Cháu hay tuổi.” Ngừng một chút: “Chị pa tuổi.”

 

Những người ở đây đều bị tiếng phổ thông của Tiểu Tiểu Dư chọc cười. 

 

Bánh ga-tô tới, bọn nhóc đều vây quanh bánh ga-tô hát chúc mừng sinh nhật.

 

Trước khi ăn bánh, Nhạc lão tiên sinh bảo người ta mang bút mực cùng giấy Tuyên Thành lên, viết một bức tranh chữ: [Quãng đời còn lại] của chúng ta đều hạnh phúc.

 

Liên hoan bắt đầu từ giữa trưa rồi kéo dài tới tận đêm khuya. 

 

Tam Bảo ăn được nửa đĩa bánh ga-tô lại muốn đi chơi Segway. Tri Tri cùng với Tiểu Tiểu Chu và Tranh Tranh đi chơi cùng nhau, không ai chơi với nhóc.

 

Nhị Bảo: “Anh đi với em.”

 

Tam Bảo: “Nhưng chúng ta quá nhỏ, mẹ không cho phép chúng ta ra ngoài đâu.”

 

Đại Bảo đi tới chỗ ba mẹ, nói muốn dẫn em trai, em gái ra bờ hồ đạp xe.

 

Đương nhiên Hề Gia và Mạc Dư Thâm không yên tâm. Sau khi bữa trưa kết thúc, mọi người tổ chức văn nghệ giải trí, Hề Gia và Mạc Dư Thâm đưa mấy đứa trẻ đến bên hồ.

 

Nhị Bảo và Tam Bảo đi xe ở đằng trước, Đại Bảo không mang xe tới, nhóc làm hậu cần cho hai đứa em, mang bình nước cho hai đứa.

 

Hề Gia ôm bả vai Đại Bảo, vừa đi vừa nói chuyện.

 

Đại Bảo nghịch tay mẹ, nhẹ nhàng gãi gãi: “Mẹ ơi, chỗ này của mẹ có đau không?”

 

Hề Gia: “Không đau, không có cảm giác.”

 

Đại Bảo: “Mẹ ơi, mẹ không cần vất vả như vậy, sau này con kiếm tiền nuôi gia đình. Bây giờ con có rất nhiều tiền.”

 

Hề Gia hôn lên trán nhóc: “Cảm ơn con.”

 

Đại Bảo: “Chờ mấy năm nữa để bác tặng con máy bay tư nhân, con sẽ bán máy bay mua cho mẹ một trang trại ngựa, lại tặng mẹ thêm mấy con ngựa nữa, đến khi đó mẹ làm bà chủ, bảo cậu dắt ngựa cho mẹ.”

 

Hề Gia cười: “Được.”

 

Mạc Dư Thâm đi phía sau hai người, nửa ngày cũng không chen miệng vào được.

 

Lúc sau Hề Gia và Đại Bảo nói đến bả vai của đàn ông, Đại Bảo nói chờ nhóc lớn thêm một chút là có thể cõng mẹ được rồi, nhưng mà nhóc cũng rất nhớ cảm giác được bế.

 

Chỉ có điều bây giờ đã lớn, lên tiểu học rồi, không ai bế được nhóc nữa.

 

Mạc Dư Thâm: “Ba có thể bế được con.”

 

Chiều cao của Đại Bảo di truyền từ Mạc Dư Thâm, so với mấy đứa trẻ cùng tuổi thì Đại Bảo cao hơn hẳn một cái đầu, nặng hơn ba mươi cân.

 

“Con nặng lắm.” Đại Bảo nói.

 

Mạc Dư Thâm: “Nặng hơn nữa ba cũng bế được.” Anh khom lưng, ôm Đại Bảo lên.

 

Đại Bảo: “Mất mặt quá đi.” 

 

Hề Gia: “Lớn nữa thì vẫn là bé cưng của ba mẹ.”

 

Mạc Dư Thâm: “Ba còn có thể ôm con đi một đoạn nữa.” Đột nhiên anh rất nhớ những ngày Đại Bảo còn nhỏ xíu, niềm vui làm ba vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.

 

Quanh đi quẩn lại, Đại Bảo đã sắp cao đến bả vai Hề Gia rồi.

 

“Khi còn bé bình thường con giống như biển lớn ấy.” Mạc Dư Thâm vẫn không quên công khai lên án nhóc.

 

Đại Bảo không nhớ rõ là chuyện gì: “Lồng ngực con rất rộng phải không?”

 

Mạc Dư Thâm: “Chỉ thiếu nước tự dát vàng lên mặt mình. Biển không chỉ rộng, mà tất cả đều là nước.” Anh nói: “Con đi ra ngoài chơi với cô, mỗi lần đều đồng ý với ba sẽ về sớm, kết quả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng con đâu.”

 

Đại Bảo: “Giữa đàn ông chúng ta  không cần tính toán chi li như vậy.”

 

Mạc Dư Thâm: “Giữa đàn ông không cần so đo, nhưng con là thằng nhóc.”

 

Đại Bảo: “... Đây không phải lời trước đây con nói với ba sao?”

 

Mạc Dư Thâm: “Cũng biết cơ đấy.”

 

Đại Bảo cười ha ha.

 

Đi được mấy trăm mét, Đại Bảo sợ ba mệt: “Ba, thả con xuống đi.”

 

Mạc Dư Thâm không thả: “Không mệt, ba còn có thể bế con đi thêm một đoạn nữa.” 

 

Đại Bảo: “Cảm ơn ba.” Nhóc đã quên mất cảm giác được ba bế là thế nào rồi, cuối cùng hôm nay cũng được nhớ lại.

 

Hề Gia cũng muốn bế con trai: “Đưa em đi.”

 

Từ khi có con, sức tay của cô đã khỏe lên rất nhiều.

 

“Quá mất mặt quá mất mặt.” Đại Bảo che mặt. 

 

Hề Gia vẫn ôm nhóc: “Chỉ nặng hơn lúc năm tuổi một chút thôi.”

 

Đại Bảo sửa lại: “Không phải một chút, là 10.5kg.”

 

“Mẹ mẹ quen rồi, không cảm thấy nặng như vậy.” Hề Gia nói: “Sức lực của mẹ khỏe hơn con nghĩ nhiều.”

 

Đại Bảo tựa vào vai mẹ: “Hôm nay con rất hạnh phúc.”

 

Hề Gia ôm Đại Bảo đi hai, ba trăm mét mới đặt nhóc xuống, sau đó, cô và Mạc Dư Thâm mỗi người nắm một tay Đại Bảo.

 

Lúc Đại Bảo vừa biết đi hai người đã nắm tay nhóc như vậy, nhóc luôn không biết mệt mà đi về phía trước.

 

Cứ đi cứ đi, dần dần trưởng thành.

 

“Anh ơi.” Tam Bảo xuống khỏi Segway, đi về phía bọn họ. Đại Bảo cởi mũ bảo hiểm xuống cho em, giơ tay lau mồ hôi trên trán, dẫn cô bé đi về phía trước.

 

Nhị Bảo chơi cùng em gái cũng sắp mệt đến tê người, nhưng nhóc vẫn đi nhanh qua người cô bé, từ phía sau thúc lưng để em gái tiết kiệm sức lực.

 

Hề Gia nhìn mấy đứa trẻ, bỗng nhiên cảm khái: “Qua mười năm nữa, mấy đứa nó cùng lớn cả rồi, sẽ không dính chúng ta như bây giờ nữa.”

 

Mạc Dư Thâm: “Đợi đến khi bọn nó trưởng thành thì em dính lấy anh.”

 

Hề Gia và anh mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, đi theo phía sau bọn trẻ.

 

“Ông xã.”

 

“Ừ.”

 

“Yêu anh.”

 

[Hoàn toàn văn.]

 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)