TÌM NHANH
ẢO MỘNG
Tác giả: Updating
View: 1.770
Ảo mộng
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão
Upload by [L.A]_Bát Niên Hồng Lão

 

Ánh tà dương đổ xuống thành Chiêu Dương. Màu huyết sắc nồng đậm như hàng vạn đóa Mạn Châu Sa Hoa đang đua nhau nở rộ nơi cửa ngõ dẫn vào địa ngục. Từng lớp từng lớp mây như những đợt sóng biển dạt dào xô nhau chảy miết về cuối trời, vội vã rời khỏi Chiêu Dương, vội vàng bỏ lại Hỏa quốc một thời oanh liệt chỉ còn vang bóng trong những trang sách hoen vàng.

 

Thành Chiêu Dương chưa bao giờ đón một buổi chiều hoàng hôn nào như thế. Tráng lệ nhưng bi thương, hùng hồn trong thoáng chốc rồi chỉ để lại tàn tro nơi đáy mắt người đời. Có lẽ, đây cũng chính là dấu chấm hết cho toàn bộ sinh mệnh trên đất nước này.

 

Quỳnh Hoa đứng lặng trên lớp tường thành ngoài cùng của Chiêu Dương, ngước mắt nhìn giây phút hấp hối của vầng thái dương phía xa. Những tầng mây cuồn cuộn trôi theo gió, vừa dữ dội vừa nhịp nhàng, như huyết thống hoàng gia rót đầy mọi ngóc ngách trong cơ thể nàng, nhức nhối đến từng tế bào, từng nhịp thở. Nàng vẫn mặc nguyên bộ giáp nặng nề còn vương mùi máu tanh và khói pháo, thanh Nguyệt Vãn nằm gọn trong lòng bàn tay phải, hai chân đứng ngang bằng vai, ưỡn ngực, thẳng lưng ngước mắt nhìn trời.

 

Mây dập dềnh trôi. Khói chiều phiêu lãng dẫn theo bóng tối đuổi theo từng bước. Gió thốc lên, cuốn mây nuốt chửng mặt trời. Phút hấp hối không kéo dài đến nửa tuần hương. Mặt trời cũng không kịp thốt lên bất kỳ âm thanh gì, chỉ có giọt nắng hanh vàng đậu lên vai nàng, lướt nhẹ qua gò má rồi vụt biến mất.

 

Quỳnh Hoa nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ. Nàng nhếch môi cười, đáy mắt đen láy, tăm tối y như màn đêm đang giăng mắc trên bầu trời.

 

“Huynh không cần nói gì cả.” Nàng không quay đầu lại, vẫn hiên ngang ngước mắt nhìn lên bầu trời: “Huynh tới là muội biết kết cục rồi.”

 

Thái tử mấp máy môi định nói đôi lời, nhưng nhìn bóng lưng kiêu hãnh của nàng, bao nhiêu câu chữ đều nghẹn lại trong cổ họng. Y thở ra một hơi: “Vất vả cho muội rồi.”

 

Rốt cuộc cũng chỉ nói với nàng một câu đầy khách sáo, ngầm ý thông báo rằng trận chiến cuối cùng ở biên giới phía Tây, Hỏa quốc đại bại, toàn bộ năm mươi vạn binh lính và ngựa tốt đều chôn thây dưới vực thẳm. Quỳnh hoa siết chặt thanh kiếm trong tay. Hơn một nửa số họ từng là quân của nàng. Đại tướng thống lĩnh là thanh mai trúc mã của nàng. Ngày họ đi, nàng dẫn quân về phía Bắc, họ đi phía Tây. Ngày trở về chỉ còn một mình nàng. Vậy mà không ai muốn cho nàng biết, bởi vì nàng là nữ nhân. Cho dù có là nữ tướng thiện chiến nhất Hỏa quốc, thì nàng vẫn mãi là nữ nhân.

 

Cũng giống như hôm nay, cho dù Quỳnh Hoa khoác lên mình bộ giáp chiến, tay nắm chặt thanh kiếm từng nhuốm máu biết bao kẻ địch, thì nàng vẫn mãi là công chúa Quỳnh Hoa độc nhất vô nhị của Hỏa quốc. Thứ mà một công chúa vong quốc có thể làm, đó là hòa thân.

 

Quỳnh Hoa đứng giữa bóng tối ngút ngàn, gió thổi lồng lộng. Máu của những kẻ chết dưới tay nàng bám trên bộ giáp đã bị gió hong khô. Nhưng mùi tanh tưởi vẫn nồng nặc trong không khí, xộc thẳng vào khứu giác. Quỳnh Hoa cắn chặt răng, mắt nhìn đăm đăm vào nơi vô định nào đó trên bầu trời. Mùi máu mặn đắng, lại có chút chua chát từ từ chảy ngược xuống cổ họng, dập tan tiếng nức nở đang chực chờ bật ra.

 

Nàng đã đứng như thế trọn một đêm. Không ai dám lại gần, cũng không có bất kỳ lời triệu kiến nào từ hoàng cung được truyền đến. Bao bọc lấy nàng chỉ có gió ngàn và bóng đêm thăm thẳm.

 

*

 

Ngày Quỳnh Hoa mặc hỷ phục đỏ rực thêu đôi chim phụng bằng chỉ ngũ sắc, đeo vòng ngọc bích ánh xanh lam vào cổ tay, lẳng lặng bước lên xe ngựa hoàng gia là ngày trời đổ mưa như trút. Đoàn hộ tống vẫn trang nghiêm bước đi trong mưa. Quỳnh Hoa ngồi yên ở bên trong, bóng lưng thẳng tắp đầy cô độc. Nàng không vén rèm lên, bởi vì nàng biết rõ, bên ngoài là phong ba bão tố, mà trong mưa giông gió lớn, không có bất kỳ ai đợi chờ nàng.

 

Quỳnh Hoa nhắm hờ mắt lại, xua đi màu đỏ nhức nhối của khăn đội đầu. Tiếng mưa ồn ào nhấn chìm tất thảy thanh âm của thế gian bên ngoài kia lại khiến lòng nàng bất an. Mưa rơi y như ngày đầu tiên nàng gặp Lạc Dương.

 

Lạc Dương, đích tử của Lạc vương, vừa đôi mươi đã là đại tướng thống lĩnh cánh quân phía Tây biên giới, cũng là người thân cận duy nhất của nàng trên đời này. Quỳnh Hoa không nhớ rõ vì sao hai người lại thân thiết với nhau, nhưng nàng vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp mặt.

 

Đêm thất tịch năm nàng mười bốn, Quỳnh Hoa trốn khỏi ngục giam, mặc quần áo nam nhân, thả bộ bên bờ Tây hồ. Đêm thất tịch năm nào ở Hỏa quốc cũng vắng người, chỉ có mưa rơi xối xả, chớp rạch ngang trời và gió lộng đầy thê lương. Quỳnh Hoa thẫn thờ bước đi trong mưa, không buồn cầm theo ô, liếc mắt hờ hững nhìn tấm biển gỗ to bản dựng trước một quán rượu “Tỉ thí tửu lượng”. Nàng không nghĩ nhiều, cứ thế bước vào trong. Vốn dĩ chẳng muốn tỉ thí gì, chỉ muốn uống rượu cho quên hết nỗi sầu trong lòng mà thôi.

 

“Vị công tử này, hình như không phải tới đây để tỉ thí?”

 

Quỳnh Hoa ngước đôi mắt đã ngà ngà say lên nhìn, hơi dè chừng với khí chất mà người đối diện toát ra. Dẫu chàng chỉ mặc một bộ trường sam bằng chất lụa bình thường, những thứ đồ phối cùng cũng có vẻ tùy tiện, nhưng khí chất là thứ rất khó có thể che giấu, dù chỉ thoáng để lộ ra chút ít.

 

Quỳnh Hoa không đáp lại, tránh tự rước thêm phiền phức. Nhưng vị công tử đó lại vươn tay ra, định cầm bát rượu trong tay nàng. Dẫu đã ngấm hơi men nhưng thân thủ của Quỳnh Hoa vẫn rất nhanh nhẹn, nàng nhẹ nhàng xoay người, đặt bát rượu xuống bàn với lực không hề nhẹ, tỏ ý đe dọa.

 

Vì mưa to nên quán vắng người. Chỉ có nàng và tên áo trắng này ngồi ở góc quán. Chỗ trống còn nhiều nhưng không ngồi, lại cố tình đến bắt chuyện với nàng. Quỳnh Hoa không thích dây dưa.

 

“Tại hạ chỉ muốn uống rượu với công tử, không có ý xấu.” Chàng phất tà áo, ngồi xuống ghế đối diện với Quỳnh Hoa, cười híp mắt.

 

Tâm tình của Quỳnh Hoa không tốt. Sau buổi thượng triều hôm qua, nàng đã bạo gan xin phụ hoàng ân chuẩn cho nàng đến doanh trại rèn luyện. Đáp lại Quỳnh Hoa lại là một đạo thánh chỉ khác: tống vào ngục giam để suy ngẫm lại bản thân.

 

Những chốn như ngục thất, Quỳnh Hoa đã tự thử thách mình từ lâu, nắm rõ còn hơn cả đường về phòng. Nhưng điều khiến hạ nhân phải khúm rúm sợ sệt là trước khi nữ cải nam trang, Quỳnh Hoa đã cắt phăng suối tóc của mình, ném vào trong ngục giam thay cho câu trả lời.

 

Quỳnh Hoa biết hậu quả đang chờ nàng trên đường trở về, nhưng nàng chưa bao giờ hối hận. Đã quyết, tuyệt đối không quay đầu.

 

“Người của Cấm quân?” Quỳnh Hoa nhìn thẳng vào mắt vị công tử đang nhấp môi nếm thử vò Mao Đài thượng phẩm mới nhập chỉ dành cho tầng lớp quý tộc. Chàng nghe nàng hỏi xong, đôi mắt phượng có đuôi dài và hẹp khẽ híp lại, vẻ ngạc nhiên thoáng qua rồi biến mất không chút tăm tích.

 

“Người trong cung à? Nếu vậy ta khuyên ngươi một câu chân thành: Đừng bén mảng tới chỗ này.”

 

Lời của chàng nghe thì có vẻ ân cần hỏi han, nhưng Quỳnh Hoa biết mùi đe dọa ẩn sâu trong đó. Nàng đã quá quen rồi. Đến thánh thượng nàng còn chẳng sợ, mạng nhỏ này, có khi nàng cũng không cần. Có gì khiến nàng phải sợ hãi nữa?

 

“Không uống rượu thì cút!” Quỳnh Hoa gằn giọng, tu hết bát rượu trong tay rồi ném xuống đất. Tiếng sành sứ vỡ toang vang lên chát chúa. Nàng vươn tay định giật bát rượu trong tay chàng thì chàng đột nhiên chìa tay ra nắm chặt tay nàng.

 

“Ta là Lạc Dương, ‘Dương’ trong ‘thành Chiêu Dương’, rất vui được quen biết với công tử. Xin hỏi…”

 

Quỳnh Hoa không để chàng nói hết câu, hất tay ra, vận công đập mạnh một cước xuống bàn. Lạc Dương đề khí vào chân, nhảy bật ra xa trước khi mặt bàn gãy làm đôi. Khi chàng nhìn về phía ghế ngồi thì không thấy bóng dáng Quỳnh Hoa đâu nữa.

 

Những tưởng chỉ giống như mưa tầm vội vã ghé qua nơi ngàn năm một mùa nắng gió, mải miết trút xuống hơi lạnh trong đêm trường cô quạnh rồi thôi. Nhưng hóa ra duyên phận không giống cơn mưa bất chợt ấy, giống ánh mặt trời vĩnh viễn trường tồn ở Hỏa quốc thì đúng hơn.

 

“Một khi đến doanh trại, mọi người đều bình đẳng.” Lạc Dương cụp mắt nhìn Quỳnh Hoa chỉ đứng đến vai mình, đanh giọng nhắc nhở.

 

“Ta biết rất rõ điều này, thưa tướng quân.” Quỳnh Hoa đáp lại, nàng ưỡn ngực, đứng thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lạc Dương.

 

Khi Lạc Dương vừa quay người định đi ra khỏi lều dựng tạm, Quỳnh Hoa chợt cất tiếng: “Cả gan hỏi tướng quân một câu?”

 

“Nói.” Lạc Dương đáp nhưng không quay đầu lại.

 

“Ngày đó… tại sao tướng quân nhận ra ta? Chúng ta chưa từng gặp nhau.” Khi mới vào doanh trại, Quỳnh Hoa nhận ra chàng ngay lập tức. Nàng có hơi ngạc nhiên. Vốn dĩ, nàng chỉ nghĩ chàng là lính của Cấm quân, cùng lắm là được Cấm quân cho doanh trại mượn. Nhưng không ngờ, chàng không những là người của Cấm quân, còn là tướng quân thống lĩnh. Hóa ra người mà vị tướng già tiến cử lên thay cho ông ấy lại là chàng – một thiếu niên vừa đôi mươi. Khi Lạc Dương nhìn thấy nàng, đôi mắt lại như đã đoán được chuyện này từ lâu. Lúc đó, Quỳnh Hoa chỉ thắc mắc, không hiểu tại sao chàng lại nhận ra.

 

Lạc Dương nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười ấy không phát ra tiếng. Chàng dập tắt nó trước khi quay lại nhìn Quỳnh Hoa.

 

“Lý do ta nhận ra người là công chúa Quỳnh Hoa cũng đơn giản như cách người nhận ra ta là người của Cấm quân vậy.”

 

Câu nói ấy của Lạc Dương khiến Quỳnh Hoa phải nhìn chàng bằng đôi mắt khác. Ẩn sau đôi mắt biết cười này, vẻ thân thiện dễ mến này, lời nói chừng mực này, là sự nhạy bén mà không một ai có thể qua mặt. Quỳnh Hoa nhớ lại lúc Lạc Dương giơ tay định giành bát rượu của nàng, nàng thấy rõ vết chai trong lòng bàn tay chàng. Vết chai đó rất đặc biệt, gồ lên hoa văn nơi chuôi kiếm của Cấm quân. Lúc đó, Quỳnh Hoa còn thầm cười mỉa trong lòng, khinh thường kẻ lộ liễu này không xứng đứng trong hàng ngũ của Cấm quân. Chẳng ngờ, nàng quá chú ý đến kẻ khác mà không tự nhìn lại mình. Dẫu có cắt tóc, mặc trang phục của nam nhân, thì khí chất công chúa ngấm trong huyết quản cũng chẳng thể xóa mờ.

 

Kể từ khi bái cùng một thầy với thái tử, được nuôi dạy giống thái tử, đây là lần đầu tiên nàng mong muốn trở thành một nam nhân đến như vậy. Nàng định nói gì đó, nhưng rồi lại nhận ra không biết phải nói gì. Đột nhiên, Lạc Dương bước gần về phía nàng.

 

“Nhưng ở đây, người là Mạn Châu, không phải công chúa Quỳnh Hoa. Ta là người quý trọng kẻ có tài. Cho nên…” Lạc Dương đặt tay lên vai nàng: “Ta quý trọng người.”

 

Lời nói ấy của Lạc Dương khiến tim nàng khẽ nhói lên một cái, vẻ xúc động dâng lên đáy mắt nhưng vội vã bị kìm xuống.

 

Chưa một ai thực sự quý trọng nàng. Mẫu hậu, phụ hoàng, ngay cả hoàng huynh. Chưa một ai.

 

Ngoại trừ Lạc Dương.

 

*

 

Quỳnh Hoa trở thành vương phi của Tam vương gia Mộc Diệp. Tam vương gia là nghĩa huynh của thái tử Kim quốc, trước đây vốn là tướng quân thống lĩnh ba quân, vừa giỏi mưu lược, võ công lại cao cường. Nhưng trong một trận chiến càn quét tặc khấu ở vùng núi Tây Bắc, hắn bị trọng thương, võ công cũng chẳng còn.

 

Quỳnh Hoa biết danh tiếng của Mộc Diệp. Khi còn trong quân doanh, nàng từng nghe Lạc Dương kể: Đông Phong, Tây Lam, Bắc Mộc Diệp, ý chỉ ba vị tướng tài nổi danh trong thiên hạ. Thiên Sơn Bát Hải Phong của Thủy quốc ở phía Đông, Hạ Lam của Mộc quốc ở vùng núi Tây Bắc, người còn lại chính là Mộc Diệp. Cho nên Quỳnh Hoa luôn nghĩ, một vị tướng tài như Mộc Diệp hẳn sẽ không chấp nhận dùng thủ đoạn để mưu cầu tư lợi.

 

Nhưng hôm nay, nàng đã lầm.

 

“Nương tử, đêm tân hôn không nên mang thứ này theo.” Mộc Diệp liếc lưỡi đoản đao kề sát cổ mình qua đuôi mắt, miệng vương nét cười nhạt.

 

Quỳnh Hoa yên lặng nhìn thẳng vào đôi mắt một mí hơi cụp xuống của hắn, nàng không có ý định giết hắn, nhưng cũng không muốn tha cho hắn.

 

“Mộc tướng quân cần gì phải làm như vậy?”

 

“Ồ! Ta làm gì cơ?” Đôi mắt gần như híp thành sợi chỉ của Mộc Diệp nhìn Quỳnh Hoa với vẻ đầy tò mò.

 

Quỳnh Hoa nhìn kẻ đang bị nàng đè ngã ngồi ở trên giường, gương mặt nàng không có một chút e thẹn nào. Nàng nhích lưỡi đao gần thêm một chút, cứa nhẹ vào da cổ của Mộc Diệp. Một giọt máu đỏ rực men theo lưỡi đao chảy xuống vạt áo hắn. Mộc Diệp dường như chẳng biết đau, chỉ cười mỉa mai.

 

“Nàng nên biết rõ vị thế của mình. Giết ta không phải là lựa chọn thông minh.”

 

“Ta sẽ không giết ngươi.” Quỳnh Hoa đáp lại ngay tức khắc, nàng cúi đầu xuống, khi chỉ còn cách gương mặt của Mộc Diệp chừng một gang tay, nàng ngừng lại: “Ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi nhất định phải dùng ta để đổi cả thành Chiêu Dương. Ngươi thích ta sao?”

 

Rõ ràng Mộc Diệp vẫn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, nhưng vào giây phút nàng nói ra câu hỏi đó, trong con ngươi đen thẫm của hắn ánh lên một tia sửng sốt nhưng cũng chỉ lướt đến như gió thoảng mây bay. Hắn cười đầy thương hại, chỉ nhìn nàng mà không nói.

 

 

Quỳnh Hoa căm ghét nhất là nụ cười này, ánh mắt này. Sự thương hại rõ ràng đến độ giống như chảo dầu sôi tạt thẳng vào mặt nàng. Đau đớn như từng lớp da đang tan chảy dưới độ nóng của dầu sôi, máu cuộn trào còn thịt thì nhức nhối cháy xém. Nàng như mường tượng ra gót giày thêu vân mây của quan lại Kim quốc giẫm lên đầu thần dân của nàng, nghiền nát họ bằng bạo tàn và cam chịu. Rồi dường như nàng còn nhìn thấy trong mắt hắn hằn lên ánh kim loại va vào nhau dưới trời chiều bóng ngả về Tây nơi núi rừng heo hút, từng binh sĩ nàng quen mặt bị xô xuống vực sâu thăm thẳm, muôn kiếp bất phục.

 

Gương mặt Lạc Dương tươi cười như vầng thái dương chói lòa quanh năm bao phủ lấy Hỏa quốc chợt nhoáng lên choán đầy tâm trí nàng.

 

Quỳnh Hoa nghiến răng, vận sức định cứa đứt phăng cái đầu trước mắt, nhưng nàng vừa nhúc nhích cánh tay, thanh đoản đao đã tuột xuống. Quỳnh Hoa tê rần cả người, không thể cử động được nữa nhưng thần trí lại tỉnh táo lạ thường. Nàng trợn tròn mắt nhìn Mộc Diệp đỡ lấy thanh đao, vứt xuống đất. Hắn quay lại nhìn nàng, rồi bỗng vươn tay chạm vào tóc mai bên tai nàng. Quỳnh Hoa nổi da gà toàn thân. Nàng quay đầu, há miệng cắn chặt vào tay hắn. Mùi máu tanh nồng nhanh chóng xộc vào miệng, vị mằn mặn thấm vào đầu lưỡi. Quỳnh Hoa không nhả ra, Mộc Diệp cũng không rút tay lại.

 

Khi hàm đã mỏi, nàng mới nhả tay hắn ra. Phần nối giữa ngón trỏ và ngón cái gần như đứt lìa, da trắng bệnh không có chút máu nào. Nhưng Mộc Diệp lại chẳng để tâm. Hắn cứ nhìn nàng chằm chằm. Cái nhìn giống hệt một con rắn đang chờ mồi, bám riết từng giây từng phút không hề buông tha. Quỳnh Hoa chỉ muốn chọc mù đôi mắt hắn, để hắn vĩnh viễn không bao giờ nhìn nàng như vậy nữa.

 

“Nàng biết hết rồi nhỉ? Nhưng ta thấy đó cũng là một điều may mắn.” Mộc Diệp đáp lại nàng bằng một lời cảnh cáo rồi hắn đẩy ngã nàng ra giường. Khi gương mặt hắn sắp sửa kề sát mặt nàng, Quỳnh Hoa đã chuẩn bị cắn lưỡi. Nhưng rồi nàng chợt nhớ đến đoàn tùy tùng đi theo từ Hỏa quốc, nhớ tới thần dân ở thành Chiêu Dương, hơn năm mươi vạn binh lính chôn thây nơi biên giới, nàng lại thôi. Dường như Mộc Diệp đoán biết được tâm tư của nàng, hắn chỉ hôn vào vầng trán rám hồng đã rịn một lớp mồ hôi rồi lặng lẽ ôm nàng vào lòng. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn nói nhỏ bên tai nàng: “Mạn Châu, nàng không thể chết được.”

 

Cả đêm hôm đó, nàng không thể ngủ được. Nàng biết hắn đã hạ độc, nhưng không biết hắn đã giở trò như thế nào. Vào giây phút nàng những tưởng tấm thân sẽ hoen ố, hắn lại gọi nàng bằng cái tên “Mạn Châu”.

 

Mạn Châu. Mạn Châu.

 

Lạc Dương đã đặt cho nàng cái tên đó. Từ khi bước vào doanh trại cho đến mãi sau này, người ta chỉ biết đến nữ tướng Mạn Châu, không ai còn nhớ công chúa Quỳnh Hoa mặc váy lụa, đầu cài trâm, sống cuộc đời con rối trong cung cấm. Nàng đã kết nghĩa huynh muội với từng người trong số họ, bằng chính cái tên Mạn Châu này.

 

Hẹn một khúc khải hoàn ca nơi đô thành không khói pháo.

Chờ một tiếng ngựa hí rền vang khắp biên ải.

Ngoảnh đầu nhìn lại chỉ thấy khói chiều bảng lảng.

Máu thịt hòa vào đất chốn xa xôi, không kịp cất lời từ biệt.

Mạn Châu nở rộ cũng chỉ đợi ngày úa tàn.

 

Mạn Châu vì họ mà sống, cũng vì họ mà chết. Ngày lá cờ thêu phù hiệu chim phụng hoàng kiêu hãnh cất cánh bay bị chặt đổ, tất thảy đã tan thành tro, hòa vào gió bay đi bốn phương trời. Mạn Châu chết rồi, chỉ còn lại công chúa Quỳnh Hoa mặc hỷ phục đi hòa thân xứ người.

 

“Đừng bao giờ gọi ta là Mạn Châu, ngươi không xứng!”

 

Ngọn nến le lói rồi vụt tắt. Căn phòng chìm vào bóng tối. Nàng yên lặng nằm trong lòng địch, cất lời khô khốc. Không có tiếng đáp lại, nàng giống như đang độc thoại. Nhưng nàng chẳng bận tâm.

 

*

 

Sau đêm tân hôn, Quỳnh Hoa luôn tỏ ra là một vương phi ngoan ngoãn, biết vâng lời. Nàng sai nha hoàn cất thanh Nguyệt Vãn vào rương lớn, dùng khóa nặng khóa chặt lại, có lẽ cả đời này cũng không mở ra. Quỳnh Hoa bắt đầu học thêu thùa khâu vá, học những thứ lễ nghi mà từ thủa nhỏ nàng đã ghét cay ghét đắng. Nhưng Quỳnh Hoa vẫn chuyên tâm học, không than lấy một lời.

 

Nàng từng nghe đôi lời xì xầm trong phủ, rằng Quỳnh Hoa rốt cuộc cũng chỉ là một công chúa vong quốc phải đi hòa thân mà thôi. Nữ tướng thiện chiến của Hỏa quốc một khi ra trận là máu nhuộm đỏ giáp phục vốn chỉ là lời đồn trên thiên hạ. Bởi, làm gì có nữ tướng nào lại chịu ngồi yên trong phủ đệ, ngày ngày học cầm, kỳ, thi, họa, thêu thùa may vá chứ?

 

Ban đầu, những lời đó như những con ong mang nọc độc chích khắp người nàng. Nàng khó chịu đến độ muốn vung đao chém chết tất cả những kẻ mang trong mình dòng máu Kim quốc – những kẻ muốn sỉ nhục nàng. Nhưng khi vừa nhấc một chân lên, Quỳnh Hoa đành cắn chặt răng, thu chân về.

 

Nàng là tín vật liên minh giữa hai nước. Nàng chỉ là một con cờ. Nàng đã không còn cái quyền của một con người nữa.

 

Quỳnh Hoa nhếch môi cười rồi phất tay áo bỏ đi.

 

Nàng ngồi một mình trong phòng, không làm gì cả, chỉ tựa đầu vào cửa sổ, ngước mắt nhìn trời. Lập xuân rồi nhưng cái lạnh vẫn đeo bám mãi không tha. Trời chiều gió se sắt mang theo hơi lạnh phả vào mặt. Mấy cây mận trong sân đương độ nở rộ. Từng chùm dày chen chúc nhau trên cành nhỏ, cánh hoa mỏng tang trước gió, nghiêng ngả quay quắt dưới sắc chiều tà, tung mình bay lên cao như những hạt tuyết trắng ngần. Bay về phương nào, chẳng ai biết.

 

Hỏa quốc chỉ có một mùa hè nóng nực quanh năm. Quỳnh Hoa chưa bao giờ thấy hoa mận. Có một lần, nàng được chọn cho buổi tập trận trên vùng giáp ranh với Thủy quốc, Lạc Dương đã chỉ cho nàng một loại hoa có màu trắng, cánh nhỏ xinh chỉ bằng móng tay. Chàng nói, hoa đó là hoa mận, nhưng chàng không thích màu trắng của nó. Nàng hỏi lý do, chàng đáp.

 

“Vì ta chỉ thích Mạn Châu.”

 

Mãi sau này, nàng mới biết, “Mạn Châu” là tên một loài hoa có màu đỏ rực như máu, vươn cao khỏi mặt đất, xòe ra mọi hướng, đơn độc chỉ có hoa.

 

“Mạn châu sa hoa, nghìn năm hoa nở, nghìn năm hoa tàn. Lá và hoa vĩnh viễn không thể gặp nhau. Nàng có biết điều đó không?”

 

Quỳnh Hoa không quay đầu lại. Nàng thừa biết Mộc Diệp đã đứng sau lưng từ lâu. Nàng chỉ nhàn nhạt đáp: “Ta đang ngắm hoa mận.”

 

“Thì ta cũng chỉ nói bâng quơ vậy thôi.” Mộc Diệp chẳng để tâm đến giọng điệu lạnh nhạt của nàng, nhẹ nhàng bước tới chiếc ghế đối diện với nàng.

 

Quỳnh Hoa liếc hắn qua đuôi mắt, những lời xì xầm ban nãy lại lướt qua đầu, nàng chợt cảm thấy bản mặt của Mộc Diệp thật khó ưa. Nhưng Quỳnh Hoa không nói điều đó ra miệng, nàng chỉ hờ hững ngắm nhìn những cánh hoa mận bay lả tả trong gió. Mộc Diệp bỗng đứng lên, cởi áo khoác lông trên người ra, nhích tới gần nàng.

 

“Mộc tướng quân nên biết…” Quỳnh Hoa đột ngột nắm lấy cánh tay đang định choàng áo khoác cho mình, ngẩng đầu nhìn lên: “Ta vốn là một nữ tướng!”

 

Nàng đã siết tay hắn rất mạnh. Nàng còn cảm nhận được chỗ móng tay được nuôi dài đã cắm sâu vào da thịt hắn. Nhưng dù có mất hết võ công, Mộc Diệp vẫn là một nam nhân cường tráng, nhất là, hắn chịu đau rất giỏi. Hắn sẽ không vì một cái siết tay mà từ bỏ ý định của bản thân.

 

Khoảng thời gian Quỳnh Hoa ở bên Mộc Diệp chưa được tính là dài. Nhưng nàng nhanh chóng thấy được bản tính cố chấp của hắn – sự cố chấp khiến nàng cảm thấy gai mắt.

 

“Nếu nàng không muốn ta gọi nàng là Mạn Châu, vậy ta gọi nàng là Hoa nhi nhé?” Mộc Diệp hỏi sau khi đã bọc nàng trong áo khoác lông, còn cẩn thận thắt một nút bướm trên cổ nàng.

 

“Ngươi vừa gọi rồi.” Quỳnh Hoa hất tay hắn ra, cười nhẹ.

 

Mộc Diệp khẽ thở dài, hắn định đưa tay xoa đầu nàng nhưng Quỳnh Hoa đã giơ chân đá một cước. Mộc Diệp phản ứng rất mau lẹ. Hắn không những né được, còn tóm gọn cổ chân nàng. Nhưng Quỳnh Hoa nào phải nữ nhân dễ đối phó như vậy? Nàng rút trâm ngọc dí sát cổ hắn, tay còn lại chuẩn bị tung một chưởng đánh hắn nội thương. Nàng chưa kịp đánh xuống, Mộc Diệp lại hắng giọng.

 

“Sao nàng phải khổ như vậy?”

 

Quỳnh Hoa khựng lại trong chốc lát. Nàng cảm thấy máu toàn thân chực dồn lên mặt. Tại sao nàng phải khổ như vậy ư? Còn không phải do Kim quốc các người sao? Nếu không có chiến tranh liên miên những năm qua, liệu nàng có lâm đến bước đường này không? Càng nghĩ, Quỳnh Hoa càng cảm thấy uất nghẹn đến run rẩy.

 

Quỳnh Hoa nhắm mắt, cắn chặt răng, cố nuốt xuống thứ gì đó chực trào ra khỏi lồng ngực. Nàng không hề thấy nỗi bi ai như trăng sáng vằng vặc nơi đáy mắt sâu thẳm kia. Mộc Diệp mím môi, rồi bất chợt mỉm cười. Nụ cười chẳng rõ tư vị. Hắn nói khẽ.

 

“Dù là Mạn Châu hay Quỳnh Hoa, thì nàng vẫn là nàng.”

 

Vào giây phút đó, Quỳnh Hoa bỗng thấy chới với vô cùng, giống hệt lần đầu tiên cưỡi ngựa nhưng ngã bổ nhào xuống đất, nằm liệt giường suốt cả tháng trời. Quỳnh Hoa cố nhớ lại trong suốt một tháng đó, nàng đã nghĩ gì. Nhưng dù có cố nhớ bao nhiêu lần đi nữa, tất thảy chỉ là một màn trống rỗng thay cho đáp án.

 

Nếu không phải nữ tướng Mạn Châu, cũng không phải công chúa Quỳnh Hoa, vậy nàng sẽ là ai?

 

Câu hỏi mãi không có lời giải ấy dồn nàng bước gần tới mép vực. Quỳnh Hoa thu tay lại, ném trâm xuống đất rồi cười cợt nhìn Mộc Diệp. Hắn bỗng dang tay ôm nàng vào lòng. Lần này, Quỳnh Hoa không phản kháng. Nàng chỉ mỏi mệt đưa mắt nhìn mây trôi lững lờ trên trời cao, phía ngoài sân là từng trận mưa hoa mận ào ạt. Không bao lâu nữa, bóng tối sẽ đổ ụp xuống, liếm sạch mọi thứ, chẳng để lại chút hơi tàn nào. Quỳnh Hoa trơ mắt chờ đợi. Đáy mắt ngập đầy bóng đêm.

 

*

 

Năm thứ ba hoa mận nở, hoàng đế Kim quốc hạ lệnh chém đầu tất cả đoàn tùy tùng của Hỏa quốc thay cho lời tuyên chiến. Ngay trong đêm hôm đó, người của Cấm quân mặc giáp phục chỉnh tề, kiếm giắt hông, lưng đeo nỏ rầm rập tiến vào phủ Tam vương gia. Đuốc cháy rừng rực, soi sáng cả một góc trời.

 

Trước đó, Quỳnh Hoa không hề hay biết tin gì. Nến vừa tắt, nàng đang chuẩn bị nằm xuống thì bất chợt nghe thấy tiếng chân giậm rất quen thuộc. Lòng chợt dấy lên cảm giác bất an, Quỳnh Hoa vội xuống giường, xỏ giày rồi lớn tiếng gọi nha hoàn.

 

Nhưng không một ai đáp lời nàng.

 

Quỳnh Hoa chạy thẳng đến nhà kho, lấy chìa khóa giắt bên hông, mở rương cất thanh Nguyệt Vãn ra. Nàng vừa đá cửa xông ra đã thấy những bóng áo trắng như những bóng ma của Cấm quân Kim quốc mặc sức tàn sát người trong phủ. Quỳnh Hoa hét lên: “Dừng tay!” nhưng vẫn không có ai đáp trả. Nàng nghiến răng, rút đao ra khỏi vỏ, đề khí vào chân lao đến. Tiếng đao kiếm va vào nhau chát chúa, ánh sáng nhoáng lên như chớp rạch ngang trời. Giáp phục rách toạc, máu và thịt trộn lẫn bay vèo vèo trong không trung, bắn lên nền đất, phun vào mặt nàng. Những tiếng hét chói tai, tiếng khóc, tiếng cầu xin tha mạng vang lên như khúc xiêu hồn khiếp đảm nhất. Cột lửa thi nhau bốc lên, hừng hực giữa đêm trường tăm tối. Khói xám ngùn ngụt. Mùi gỗ cháy, mùi thịt người khét lẹt chen chúc nhau theo gió quây kín cả thành Kim Lăng.

 

Khi ngọn lửa ấy bùng lên, Quỳnh Hoa không thể đếm được nàng đã giết chết bao nhiêu người trong Cấm quân. Khoảnh khắc lưỡi đao sáng loáng ăn sâu vào da thịt kẻ trước mắt, máu phun ra còn hơi nóng bốc lên, màu huyết đỏ lòm lẫn mùi tanh nồng nặc ấy khiến nỗi oán hận chôn vùi sâu trong lòng nàng chợt nhen nhóm trỗi dậy.

 

Hắn đã nói, chỉ cần nàng trở thành người của hắn, ở bên cạnh hắn, hắn dám đảm bảo tính mạng cho bất kỳ một thần dân Hỏa quốc nào.

 

Quỳnh Hoa chưa bao giờ tin hắn, cũng không muốn tin. Nhưng ánh mắt sáng quắc của hắn lại ngầm báo với nàng rằng, nàng không có lựa chọn. Quỳnh Hoa rốt cuộc cũng hiểu, những kẻ thân mang huyết thống hoàng tộc vốn dĩ làm gì có trái tim. Thứ hắn muốn, hắn phải có bằng được, cũng chỉ giống như một bộ áo lụa thượng hạng, một đôi giày tiến cống, hay chiếc trâm thoa thủ công mà thôi.

 

Lời hứa hẹn nào phải thề non hẹn biển, rốt cuộc cũng chỉ là trót lưỡi đầu môi.

 

Quỳnh Hoa nhìn lửa ngùn ngụt cháy, chợt có dòng nước trong suốt chảy xuống gò má. Vị mằn mặn hòa lẫn máu tanh vương trên môi trôi vào khóe miệng. Nàng cũng chẳng buồn lau đi.

 

Sống chết còn chẳng màng, nghĩ làm gì tới tấm thân có còn trong trắng hay không…

 

Khi nàng liếc mắt thấy cung thủ đã căng dây cung, nàng chầm chậm quay người lại. Thanh Nguyệt Vãn vẫn còn vương máu, nhỏ thành từng giọt xuống đất. Nàng nhìn đám người Cấm quân Kim quốc, đôi mắt không có chút biểu cảm nào. Quỳnh Hoa hít sâu một hơi rồi thở ra, ngước mắt lên nhìn trời. Bóng đêm rọi vào mắt nàng, chẳng có lấy một tia sáng. Nàng ngửa cổ, lẩm bẩm một mình: “Hỏa quốc… Ta đã tận lực rồi.”

 

Nói xong, thanh Nguyệt Vãn tuột khỏi tay, rơi “keng” một tiếng xuống đất. Quỳnh Hoa thấy rõ mũi tên rời khỏi cung, xé gió đến. Nàng cũng thấy rõ một bóng người vụt lao ra. Nhưng Quỳnh Hoa luôn nhanh hơn hắn một bước.

 

“Không… không… Tại sao nàng phải làm vậy?” Mộc Diệp đỡ lấy nàng, cố gắng ép chặt vết thương. Nhưng chỗ mũi tên xuyên qua, máu không ngừng tuôn.

 

Nhìn đầu tóc hắn tán loạn, khuôn mặt nhem nhuốc, quần áo phạm nhân dính đầy máu, Quỳnh Hoa nhoẻn miệng cười: “Xuống hoàng tuyền… ta… cũng không muốn… gặp ngươi.”

 

Mộc Diệp ôm chặt nàng vào lòng, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, nhỏ xuống mu bàn tay nàng, tiếng nói ngắt quãng: “Đừng... Hoa nhi... Ở lại với ta!”

 

Trước khi đôi mắt nặng trĩu nhắm lại, Quỳnh Hoa chợt thấy khuôn mặt một nam hài nhạt nhòa đầy nước mắt hiện lên trong tâm trí.

 

Khi sinh thần thứ mười mới qua được vài ngày, Quỳnh Hoa lén trèo lên cây ăn quả trong góc vườn ngự uyển. Nơi này gần hồ nhân tạo nhất, cũng là nơi hoàng huynh hay vừa tản bộ vừa ngâm thơ. Nàng nghĩ bụng sẽ hái hết quả chín trước khi huynh ấy đến, rồi nói với hoàng huynh rằng: “Muội có thể hơn huynh mọi mặt, kể cả trèo cây!”

 

Nhưng Quỳnh Hoa mới leo lên chưa cao, nàng đã nghe thấy tiếng chân xiêu vẹo từ xa vọng đến. Quỳnh Hoa nhìn xuống, chỉ thấy một bóng áo trắng có đường thêu lạ hoắc. Người đó đứng không vững, đi đến gần hồ thì ngã, phải chống tay xuống đất. Quỳnh Hoa vội vàng leo xuống, chạy tới. Nàng chưa kịp hỏi người đó có sao không thì hắn đã ngất xỉu.

 

Quỳnh Hoa vốn có sức khỏe hơn nữ nhi bình thường khác. Tuy vậy, phải dìu một nam hài cao lớn giống hoàng huynh về cung của mình cũng khiến nàng muốn ngộp thở mà chết. Nhưng Quỳnh Hoa không thể thấy chết mà không cứu. Khi truyền thái y tới, ông ấy vừa nhìn người nằm trên giường Quỳnh Hoa, mặt tức thì xám ngoét, miệng lắp bắp: “Đây… đây là…”

 

Quỳnh Hoa vội kéo tay áo ông ấy, bực tức gắt lên: “Nhanh lên, mau cứu hắn! Hắn trông khó chịu lắm rồi!”

 

Thái y vội vàng tận lực cứu chữa cho người nọ. Nhưng khi thái y vừa cáo lui, chưa tới một tuần hương, hoàng hậu đã tới. Quỳnh Hoa còn chưa hiểu tại sao mẫu hậu lại đột nhiên tới thăm, chưa kịp ra nghênh đón thì hoàng hậu đã bước vội vào phòng nàng. Vừa trông thấy người nằm trên giường công chúa, hoàng hậu đã tát thẳng vào mặt nàng: “Nghịch tử! Dám làm hại sứ thần Kim quốc!”

 

Quỳnh Hoa nhận cái tát trời giáng, loạng choạng ngã ngồi trên đất. Nàng vô thức đưa tay lên xoa má, mắt nhìn hoàng hậu chằm chằm đầy kinh ngạc.

 

“Mẫu hậu! Con không…”

 

“Câm miệng!” Hoàng hậu quắc mắt nhìn nàng: “Phạt công chúa quỳ ở Diêu cung ba ngày!”

 

Hoàng hậu còn nói nhiều thứ nữa, nhưng Quỳnh Hoa chả nghe được chữ nào. Sứ thần kia cũng được khiêng đi chữa trị ở nơi khác. Khi Quỳnh Hoa yên lặng quỳ trước cửa Diêu cung, lần đầu tiên, nàng biết rằng hoàng cung này không cần biết nàng đã làm gì, cũng không muốn nghe lời giải thích. Họ chỉ tin thứ mà họ nhìn thấy.

 

Cho dù được nuôi dưỡng như thái tử thì sao? Ưu tú hơn thái tử thì sao? Chẳng một ai thèm đoái hoài.

 

Quỳ đến ngày thứ ba, Quỳnh Hoa nghe được cung nữ xì xầm nói với nhau rằng, sứ thần Kim quốc được hoàng hậu mời đến tẩm cung thưởng trà. Nhưng chẳng may, sứ thần lại dị ứng với loại trà đó. Lúc thái y đến bẩm báo, hoàng hậu sợ hoàng thượng trách phạt, nếu to chuyện ra, Kim quốc còn có thể lấy cớ gây chiến với Hỏa quốc, bà sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Hoàng hậu vội vàng tới Diêu cung, bày ra một màn công chúa vì đùa nghịch mà đẩy ngã sứ thần xuống hồ. Còn về phía sứ thần Kim quốc, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng trong lòng hắn hiểu được, việc châm ngòi cho chiến tranh hai nước mới là chuyện lớn. Vì thế, hắn đành im lặng không vạch trần mưu kế của hoàng hậu. Chuyện này nghiễm nhiên trở thành chuyện ngoài ý muốn.

 

Quỳnh Hoa nghe xong, bán tín bán nghi, nhưng cũng chẳng muốn tìm hiểu tận gốc rễ. Chưa hết ngày, mấy cung nữ thì thầm to nhỏ ấy đã biến mất không chút dấu vết. Chẳng một ai nhận ra, nàng lại nhận ra. Hỏa quốc quanh năm một mùa hè, nhưng nàng chỉ thấy cõi lòng lạnh lẽo.

 

Ngày kết thúc hình phạt, Quỳnh Hoa đổ bệnh. Trong cơn mơ màng, nàng loáng thoáng thấy một bóng người ngồi bên giường. Người đó vén tóc mai của nàng ra, thì thầm gì đó, rồi đột nhiên nắm chặt tay nàng. Lòng bàn tay người đó nóng hôi hổi, Quỳnh Hoa khó chịu muốn rút ra. Nàng cố hé mắt nhìn, chỉ thấy đôi mắt nhỏ hẹp híp thành sợi chỉ, nước mắt chảy tràn hai bên khóe mắt.

 

“Sau này… ta sẽ bảo vệ nàng.”

 

Hóa ra, là nàng đã quên.

 

Nàng đã lỡ quên mất hắn.

 

Nhưng mà… trên thế gian này chỉ có một mặt trời duy nhất. Còn Mộc Diệp, hắn vĩnh viễn không thể trở thành mặt trời trong tim nàng.

 

Lời xin lỗi muốn cất lên, nhưng bóng tối đã ngủ vùi nơi khóe mắt. Sự sống chỉ như một hơi lửa tàn, chẳng cần gió cũng tự tắt. Chỉ có nước mắt lăn dài trên gò má nàng, chảy vào tay hắn.

 

Phía Đông, ánh bình minh lấp ló. Quầng sáng len lỏi rồi lan tỏa khắp chốn. Mặt trời dần nhô lên, tỏ rõ hai gương mặt đẫm máu và nước mắt. Ánh sáng ấy muốn vươn tới gần nàng, nhưng lại bị tấm lưng rộng của Mộc Diệp chắn lại. Hơi ấm của hắn tỏa ra, vấn vít bao lấy thân thể người trong lòng.

 

Nhưng tất cả đã muộn, tựa như ảo ảnh xa vời chẳng thể nắm lấy.

 

 

 

lust@veland
Bình Luận (0 Bình Luận)