TÌM NHANH
CẬU LÀ CHIẾC RĂNG NGỌT
Tác giả: Văn Đàn
View: 369
Chương trước
Chương 7: Biểu ngữ
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie
Upload by Bonnie

Chương 7: Biểu ngữ

 

Edit: Bon

 

Lúc đoàn người Trần Dục Hành trở về lớp học, đã sắp hết tiết thứ ba của buổi tự học rồi.

 

Lớp phó học tập Tiết Kiến chuyển ghế lên bục giảng, tranh thủ vừa làm bài tập vừa giữ lớp.

 

Bọn họ mở cửa sau phòng học, mấy người Lý Hàm hô lên: “Báo cáo.”

 

Lớp phó học tập Tiết Kiến và toàn bộ bạn học trong lớp đều đua nhau quay đầu nhìn.

 

Ah, mấy người này sắp hết tiết ba của buổi tự học mới xuất hiện. Sao bọn họ không trốn luôn cho rồi đi.

 

Đón nhận tầm mắt của toàn bộ bạn học, Lý Hàm mở miệng nói với Tiết Kiến: “Bạn học Thân Quang đột nhiên muốn đi toilet nên bọn này mới đến trễ.”

 

Toàn bộ bạn học:...

 

Có thể nói câu này giả hơn nữa không, đi toilet tận hai tiết học?

 

Mà Thân Quang đi toilet còn hai người vì sao lại đi muộn, do ở cạnh quan sát học tập hở?

 

Ba người chẳng hề để tâm lý do mình nói ra giả bao nhiêu, tỏ vẻ bình tĩnh.

 

Tiết Kiến run lên một phen, rõ ràng cậu không có gan chó như Nguyễn Điềm. Hơn nữa cậu biết, bọn họ có thể tìm đại lý do để đối phó cậu, đã rất nể tình rồi. Cậu gật đầu: “Được, tớ biết rồi, các cậu… Các cậu về chỗ ngồi đi.”

 

Ba người đi về phía chỗ ngồi, Trần Dục Hành liếc mắt nhìn Nguyễn Điềm một cái.

 

Cô mặt không đổi sắc, đang thấp cúi thấp đầu, nghiêm túc làm đề đọc hiểu tiếng anh.

 

Làn môi mỏng mềm mịn, lông mi dài như cánh bướm, gương mặt thanh thuần, ngoan ngoãn. Dưới ánh đèn, cả khuôn mặt phải nói là đẹp đến run rẩy linh hồn. 

 

Cô làm bài rất nhanh, gần như đọc qua đã viết được đáp án. Dùng bút đen viết ABCD bên cạnh, chữ viết xinh xắn, ngay hàng thẳng lối.

 

Khóe môi Trần Dục Hành cong lên, thu hồi ánh mắt nhìn về dãy cuối cùng.

 

Nguyễn Điềm giữ vững bình tĩnh, cô còn vì mình làm chuyện tốt mà hối hận trong lòng.

 

Nhìn thấy bọn họ lông tóc không hao tổn gì xuất hiện, cô càng cảm thấy đáng tiếc hơn.

 

Thôi… Đã qua rồi.

 

Còn làm gì được nữa, cũng đâu thể quay ngược thời gian được đâu.

 

Sự tiếc nuối của cô kéo dài mãi đến khi cô trở lại ký túc xá.

 

Lúc cô vừa đặt cặp xuống, Thịnh Tuyết đã nhảy vồ lên người cô, ôm cô: “Điềm Điềm, cậu còn sống!”

 

Khóe miệng Nguyễn Điềm giật giật, gì mà cô còn sống. Cô hỏi: “Sao thế?”

 

Trịnh Tuyết nói với hai cô gái khác về cuộc chiến anh dũng sáng nay của cô với Trần Dục Hành, cô chặn người ta lại còn mắng cho một trận máu chó đầy đầu.

 

Ôn Uyển nói: “Tớ biết Trần Dục Hành! Hồi cấp hai cậu ấy là bạn cùng trường tớ, lúc đó cũng rất phong vân, mấy đứa học sinh bình thường bọn tớ đều nghe được truyện truyền miệng về cậu ấy. Đến Tứ Trung thì càng nổi hơn, mấy bạn nữ lớp tớ cũng thường nhắc đến cậu ấy, ngẫu nhiên gặp cậu ấy ở đâu hay đẹp trai thế nào các loại… Điềm Điềm, nhìn bề ngoài đúng là không nhìn ra gan cậu to như thế nha, người như vậy mà cậu cũng dám trêu vào!”

 

Nguyễn Điềm chỉ có thể giải thích: “Lúc ấy tâm trạng tớ thật sự không tốt…”

 

Nếu bình thường, cô sẽ không mất bình tĩnh như vậy.

 

Nhưng hai cô bạn kia không nghe lọt tai lời cô giải thích, cảm thấy cô anh dũng dị thường, là một nữ trung hào kiệt.

 

Ôn Uyển quấn Trịnh Tuyết hỏi: “Vậy cậu khi mà học chung với nhóm người Trần đại lão cảm thấy thế nào? Có phải cảm thấy giống truyền kỳ không?”

 

Thịnh Tuyết nghĩ nghĩ, cũng không cảm thấy có gì khác lạ: “Ngoại trừ thường xuyên đến muộn về sớm, đi học không ngủ thì chơi điện thoại, những chuyện khác cũng không quá đặc biệt, bạn cùng lớp đối xử khách sáo với cậu ấy thì cậu ấy cũng không phải người rảnh rỗi hay gây sự, cư xử rất bình thường. Bề ngoài đẹp trai nhưng ngồi ở dãy cuối nên tớ cũng không dám nhìn thường xuyên…”

 

Có khoảng cách mới sinh ra sự tốt đẹp.

 

Ví như con người Trần Dục Hành, chắc chắn có người bạn nữ lớp khác thích cậu hơn lớp 15. Bởi vì bạn nữ lớp 15 mỗi ngày đều nhìn thấy cậu, cùng học chung một lớp với cậu, ở chung lâu sinh ra miễn dịch.

 

Có miễn dịch thì sẽ thấy vô cảm, thậm chí lúc nhắc tới Trần Dục Hành có thể dễ dàng phát ra một tiếng "Ah", giống như là cười cợt cũng giống như bất lực.

 

Đẹp trai?

 

Mặt đẹp có thể thay cơm ăn không?

 

Những người này, thật sự là nông cạn. Con người, quan trọng phải có… Nội hàm, nội hàm!

 

  1. Nội hàm: Nội hàm của khái niệm "người" là tập hợp nhiều thuộc tính như: sinh vật duy nhất có dáng đi thẳng trên hai chân sau, có bộ óc phát triển vượt bậc so với động vật, biết suy nghĩ, có khả năng sáng tạo.... (Wikipedia)

 

Ôn Uyển hỏi lại Nguyễn Điềm, Nguyễn Điềm nghĩ nghĩ rồi nói với cô ấy: “... Sấm á.”

 

“Hả?” Ôn Uyển có chút khó hiểu.

 

Nguyễn Điềm giải thích: “Cậu đến muộn hai tiết sẽ nói dối với lý do đi toilet sao.” Nguyễn Điềm bình thản nói, “Vậy thì táo bón nghiêm trọng đến mức nào chứ.”

 

Trịnh Tuyết không kìm được, phụt một tiếng cười bò.

 

Trái lại cô em cool ngầu Tiết Hiểu chân dài bên cạnh đột nhiên chèn vào một câu: “... Trần Dục Hành? Cậu ta rất trâu bò hở?”

 

mọi người quay lại nhìn cô ấy, Ôn Uyển hỏi: “Sao thế hh, cậu có hứng thú với cậu ta hả?”

 

Tuyết Hiểu cười lạnh, trả lời: “Không phải, tớ biết cậu ta là vì trước kia cậu ta đá bạn tốt của tớ. Tớ đang hận cậu ta đây… để xem cậu ta có phải trâu bò thật hay không. Nếu không thật tớ tìm người trị cậu ta.”

 

Trịnh Tuyết đang leo thang lên giường, sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường té xuống.

 

Nguyễn Điềm cũng sợ ngây người.

 

Vậy nên hiện tại trên lớp mới của cô có một đàn anh. Sau đó trong phòng ngủ mới này cũng có một đàn chị hả?

 

Cái vận may này của cô… Không tệ nha.

 

Giọng của Ôn Uyển có phần run rẩy: “Tuyết Hiểu cậu đừng dính vào nha, đám người này của bọn họ… Cậu thế nào, cậu là con gái mà.”

 

th có chút không kiên nhẫn đáp: “Con gái thì sao, con gái thì không thể đánh người à, cậu kì thị con gái?”

 

Ôn Uyển: “...” Cô cạn lời tại chỗ, sau đó nói: “Tóm lại cậu cẩn thận một chút đi, lời này cũng đừng có nói ở bên ngoài.”

 

Tuyết Hiểu luôn là người ít nói nhất trong ktx, vóc dáng cô ấy rất cao tận 1m73, tóc cắt ngắn, cool ngầu méo chịu được.

 

Nguyễn Điềm nghĩ đến cảnh tượng hôm nay trông thấy, cũng trịnh trọng nói với cô ấy: “Đừng kích động.”

 

Tuyết Hiểu không chút để ý ừ một tiếng, không biết có nghe lọt hay không, có thể còn đang cân nhắc chuyện tìm người xử Trần Dục Hành.

 

Nguyễn Điềm than nhẹ một tiếng quay đầu trở lại, từ trong túi lấy quyển bài tập vật lý ra.

 

Tư thái kia của Trần Dục Hành hẳn không phải là học trò lưu manh bình thường, Tuyết Hiểu mà chống lại chắc chắn sẽ chịu thiệt.

 

Hơn nữa, đã thi rớt một lần, hiện tại đi học lại, mọi người có thể nào chú tâm vào việc học không.

 

Nguyễn Điềm dự đoán, cuộc thi đầu tiên sau khi khai giảng lớp mười hai rất nhanh sẽ đến. Đây là quy luật của trường học rồi, sau khi vào học không lâu, sẽ tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng để thắt chặt thần kinh, nâng cao ý thức học tập của học sinh, tranh thủ khiến học sinh nhanh chóng tiến vào trạng thái của lớp mười hai.

 

Sau khi cuộc thi này bắt đầu, các cuộc thi liên tục sẽ được diễn ra, đến cuối cùng sẽ biến thành hình thức cuộc thi địa ngục ba ngày kiểm tra nhỏ, hai ngày một bài thi học kỳ. Thi đến mức học sinh cảm thấy vô cảm, hình thành phản xạ có điều kiện với cuộc thi, như vậy khi tiến vào kì thi đại học sẽ không bị luống cuống.

 

Nguyễn Điềm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Tiết hiểu đang nhắm mắt nghe nhạc, không biết ở đó đang nghĩ gì. Trịnh Tuyết lại đang xem điện thoại, bắt đầu xem tin tức và lịch trình mỗi ngày của idol, tick lại và điên cuồng đánh call cho idol yêu thích, đây là một điển hình của một thiếu nữ theo đuổi idol. Chỉ có Ôn Uyển lấy một bộ đề thi chuẩn bị làm.

 

Cô lắc đầu, lại cúi đầu làm bài tập.

 

Ngày hôm sau, y như Nguyễn Điềm đã dự đoán, lúc ra chơi trong giờ học sinh học, lão Trịnh đi tới phòng học, thông báo trường học sắp tiến hành cuộc thi đầu tiên.

 

Lão Trịnh vừa tuần tra một vòng quanh lớp, nhìn những cái đầu cúi thấp, mấy đứa học trò ngoan như đám gà con, vừa dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “... Đây là bài thi đầu tiên năm lớp mười hai, mọi người nhất định phải xem trọng. Cuộc thi không chỉ có thể kiểm tra năng lực, trình độ của mọi người, còn có thể kiểm tra thái độ học tập. Lớp chúng ta ở trình độ nào, trong lòng mọi người đều rõ. Yêu cầu của thầy với mọi người không cao, có thể khó bằng ba phần tư lúc thi đại học sao? Một chút cũng không khó, lớp một người ta là lớp trọng điểm nhưng mà 90% lớp người ta có kiêu ngạo không? Không có, người ta đang làm gì? Đang học tập! Có câu nói, người giỏi hơn bạn vẫn đang cố gắng hơn bạn nhiều…”

 

Lão Trịnh lại bắt đầu quên hết tất cả bắt đầu trút lên đám gà mờ.

 

Có người nhấc tay nói: "Thầy Trịnh ơi.”

 

Là Trịnh Tuyết người vừa mới uốn tóc.

 

“Bạn học Trịnh Tuyết,” Lão Trịnh gật đầu, “Em có chuyện gì sao?”

 

“Người giỏi hơn em vẫn đang cố gắng hơn em nhiều, vậy em cần học để làm gì nữa?” Trịnh Tuyết chớp mắt và nghiêm túc hỏi.

 

Các học sinh phá lên cười ồ lên.

 

Lão Trịnh khó thở, vỗ vỗ cái bàn: "Im lặng hết cho thầy!" Sau đó nói, "Bạn học Thịnh tuyết, những lời này của em không đúng rồi, sao em lại có thể thiếu tự tin như vậy, con người lúc còn sống, không cố gắng thì cuộc sống này còn ý nghĩ gì đâu? Thầy đã từng có một bạn học sinh nữ như vậy… dẫn hay không dẫn.” Thầy thao thao bất tuyệt dạy dỗ năm phút đồng hồ, mãi đến khi thịnh tuyết nhận sai mới thôi.

 

Ngay sau đó lão Trịnh còn nói: "Lần thi tháng này, còn có một cơ hội, ai thi ở trong top mười người đứng đầu trường, trường học sẽ trợ cấp mỗi người năm ngàn tệ học bổng, số tiền này hoàn toàn do trường học tự bỏ ra, mục đích là để khuyến khích mọi người cố gắng học tập. Các em đó, cũng cố gắng lên nào…”

 

Top mười của trường?

 

mọi người thi nhau cười nhạt.

 

Đừng nói top mười, ngay cả từ dàn top ba mươi gần như đều được lớp một thầu trọn gói rồi. Hai trăm học sinh đứng đầu trong top về cơ bản đều ở bốn lớp đầu tiên. Những lớp thường như lớp bọn họ, thi vào top một trăm đã là rất khó khăn rồi. Huống chi lớp bọn họ còn có nhiều… kéo chân như vậy.

 

Trong lòng Nguyễn Điềm khẽ động đậy.

 

Có học bổng? Năm ngàn tệ, đã là sinh hoạt phí một học kì của cô rồi. Hiện tại trong nhà mẹ mắc bệnh, chỉ có một mình ba đi làm, trước mắt để chữa bệnh cho mẹ sẽ tốn không ít tiền. Nói thật, điều kiện gia đình cô hiện tại khó khăn hơn trước nhiều rồi, nếu cô có thể tiết kiệm được tiền sinh hoạt phí thì không thể tốt hơn.

 

Tuy không biết trình độ chân chính của toàn bộ Tứ Trung thế nào, nhưng khi ở Nhất Trung, cô thi ở trong top ba không hề có áp lực. Đến Tứ Trung hẳn là vẫn ổn.

 

Nhưng mà bất kỳ khi nào, khinh địch là điều không nên làm. Nguyễn Điềm quyết định lần này sẽ thi thật tốt.

 

Lão Trình ngừng dạy dỗ, lấy cốc giữ nhiệt nhấp một hớp, đứng trên bục giảng, đột nhiên nhìn về phía sau ngừng nói.

 

Tất cả mọi người không tránh khỏi ngẩng đầu tò mò nhìn thầy.

 

Lão Trịnh chỉ vào phía sau nói: “Các bạn học, các em có cảm thấy lớp chúng ta thiếu cái gì không?”

 

Mọi người khó hiểu hỏi: “Còn thiếu cái gì?”

 

Lão Trình vỗ tay: “Đúng rồi, biểu ngữ!”

 

Lớp mười hai, trên tường không treo biểu ngữ thì không được!

 

Lão Trịnh bắt đầu nhớ lại biểu ngữ mình đã thấy ở các lớp khác.

 

Nhận thêm một điểm, xử lý một ngàn người.

 

Muốn thành công phải nổi điên trước.

 

Chỉ cần học mãi, sẽ không chết trong lúc học.

 

Ông vuốt cằm suy nghĩ một lát, cảm thấy những lời này không đủ sâu sắc, cũng không có đủ nội hàm. Sau đó không lâu đích thân đến phòng học vụ để xin vài tờ giấy đỏ khổ lớn, quẹt mực viết câu "Chịu đựng gian khổ là con đường đúng đắn duy nhất trong cuộc đời, tôi tin rằng mình nhất định sẽ thành công.", sau đó để lớp trưởng Tống Thu Bình và lớp phó học tập cầm keo dán, đạp lên dãy ghế, dán lên bức tường phía sau.

 

Nguyễn Điềm nhìn biểu ngữ kia, không nói gì thật lâu.

 

Lão Trình uống nhiều canh gà quá rồi mới có thể viết những lời này ra được!

 

Mấy bạn học trong lớp đọc biểu ngữ, cảm thấy có hàng trăm hàng ngàn chữ muốn nói nhưng đều nói không nên lời.

 

Nguyễn Điềm giữa chừng thấy Trần Dục Hành cũng đang ngẩng đầu nhìn, cười nhạo nói: “Ngu ngốc…” Sau đó cúi đầu chơi điện thoại của cậu.

 

Cuối cùng tiết thứ hai là tiết ngữ văn, thầy Tưởng đi đến.

 

Thầy đi vào nhìn nhìn rồi đột nhiên lùi lại bước ra ngoài. Sau đó lại đi vào, chỉ vào đống chữ trên tường hỏi: “Ai viết đây?”

 

Các bạn học sinh ngoan ngoãn trả lời: "Thư pháp của thầy Trịnh ạ.”

 

Thầy Tưởng cười lạnh một tiếng: “Mấy lời nhảm nhí cũng dám viết lên? Chịu khổ được mới là con đường đúng đắn? Mấy bạn nè, để tôi nói cho mà nghe, hiện tại mấy bạn đi học chính là vì tương lai không bị khổ! Chịu khổ chưa bao giờ là con đường đúng đắn!” Thầy vừa dứt lời, cả lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền!

 

Thầy Tưởng không hổ là giáo viên ngữ văn, nói mấy câu đã nói trúng trọng tâm vấn đề. Nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người!

 

Thế cho nên tiếng vỗ tay dào dạt tình cảm, vang vài phút mới dừng lại.

 

“Chữ xấu như vậy rồi mà lão Trình còn không biết xấu hổ viết lên!” Thầy Tưởng vô tình chế nhạo, “Ông ấy không rõ bản thân mình mấy cân mấy lượng (2) sao?"

 

  1. Ý nói không biết tự lượng sức mình

 

Đừng nhìn thầy Tưởng có gương mặt baby, thật ra thầy lại là một văn nhân đứng đắn, mà văn nhân đều có một đặc điểm, đó chính là nói lời cay độc.

 

Sau khi tiết ngữ văn tan học không lâu, Nguyễn Điềm đang uống nói đã nghe thấy Mạc Ly nói với cô: “... Thầy Tưởng với thầy Trịnh đánh nhau trong văn phòng rồi. Thầy Tưởng đấm một đấm khiến mắt thầy Trịnh biến thành mắt gấu trúc, thầy Trịnh thì đập vỡ kính mắt của thầy Tưởng.”

 

Nguyễn Điềm nghe xong cười khúc khích. Mấy giáo viên như vậy thật sự rất thú vị nha!

 

Thầy Tưởng nói thẳng thừng như vậy, lão Trịnh không đánh thầy ấy thì đánh ai đây. Thầy Tưởng cũng là người có tính tình thoải mái nha.

 

Thấy cô cười, mắt Mạc Ly sáng rực.

 

Nguyễn Điềm vừa xuất hiện, Mạc Ly đã thấy cô đẹp, là người đẹp phải nhìn đến lần thứ hai. Lần đầu tiên có thể không có gì đáng kinh ngạc, nhưng càng nhìn sẽ thấy càng đẹp, cười rộ lên càng như nụ hoa mới hé.



 

“Vậy biểu ngữ kia của chúng ta còn tồn tại không?” Nguyễn Điềm nâng cằm hỏi. Bị châm chọc, đoán chừng lão Trình muốn đổi biểu ngữ mới.

 

Mạc Ly nói: “À, nói tới đây, thầy Trịnh bảo tới tìm cậu, kêu cậu đi tìm thầy Tưởng viết một biểu ngữ khác. Thầy Tưởng đã luyện bút lông hai mươi năm, kỹ năng rất tốt, lại còn là giáo viên ngữ văn, thầy ấy viết là thích hợp nhất. Hai người bọn họ vừa mới ẩu đả, thầy Trịnh mất mặt không muốn nhờ… Cậu không phải là cán bộ môn ngữ văn lớp mình sao.”

 

Hóa ra vì chuyện này.

 

Cái này cũng không sao, Nguyễn Điềm cũng đúng lúc muốn đưa bài tập thu hôm qua cho thầy Tưởng nên cũng ôm đi.

 

Thừa dịp tiết ba còn đang ra chơi hai mươi phút nữa, Nguyễn Điềm ôm bài tập đến tầng năm, văn phòng thầy Tưởng ở tầng này.

 

Thầy Tưởng đang ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, mắt kính của thầy bị vỡ thành một cái lỗ, còn đang tức giận. Nghe thấy ý đồ cô đến, lạnh một tiếng, chẳng qua cũng không muốn so đo với lão Trịnh nữa, cầm bút lông lên viết cho cô. Mấy thầy cô khác và mấy học sinh trong văn phòng cũng tập trung đến xem.

 

Kỹ năng hai mươi năm đúng là không phải giả, chữ viết kia rồng bay phượng múa, sắc bén mạnh mẽ, làm Nguyễn Điềm thán phục không ngừng, càng kính nể thầy Tưởng hơn vài phần.

 

Cô cũng từng luyện chữ bằng bút lông, có thể không có thiên phú nên sau khi luyện chữ bằng bút lông vài năm, thầy dạy luyện chữ cho cô thở dài, nói: “... Nguyễn Điềm, con có từng nghĩ đến sẽ học môn khác không?”

 

“Cảm ơn thầy Tưởng ạ!” Thấy thầy đã viết xong, thu bút, Nguyễn Điềm thật lòng cảm ơn.

 

Thầy Tưởng phất phất tay, để cô lấy đi, không cần cảm ơn.

 

Nguyễn Điềm chờ một chút cho nó khô, mới gấp từng cái một, ôm trong ngực đi xuống lầu.

 

Khi cô đi trên đường, đột nhiên có người ở sau lưng gọi cô lại: "Bạn học phía trước, bạn có phải học sinh lớp mười lăm không á?”

 

Nguyễn Điềm khó hiểu, là ai kêu cô.

 

Cô xoay người.

 

Suy nghĩ tác giả:

 

Ha ha ha ha, lúc viết tôi cũng nhớ lại lúc mình còn là học sinh. Trong chương này xuất hiện chuyện biểu ngữ là do tác giả đã tự trải nghiệm. Thầy Tưởng cũng chính là thầy giáo ngữ văn dạy chúng tôi lúc đó viết, thầy ấy thật sự là một người tuyệt vời.

 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)