TÌM NHANH
CHỨNG BỆNH
Tác giả: Tuế Dục
View: 279
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 15
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy

Chu Niệm chạy một mạch ra khỏi con hẻm nhỏ kia, đến khi về tới phố Nam Thủy rồi mới dám đổi lại thành đi bộ. Cô đi ngang qua lối vào lò mổ thì thấy có một chiếc xe chở heo đang đậu trước cửa, bên trong là một đống heo hồng vừa chen chúc vừa bẩn thỉu. Bên cạnh là một cửa hàng thú cưng, có mấy cái lồng sắt lớn nhỏ khác nhau xếp chồng lên nhau trong cửa hàng, bên trong nhốt một số giống chó mèo thông thường.

 

Bình thường mỗi lần tan học đi qua nơi này, Chu Niệm luôn cố gắng đi thật chậm để được nhìn ngắm đám chó mèo trong lồng thêm một hồi. Những con vật nhỏ yếu ớt kia cứ dùng ánh mắt long lanh nhìn cô. Những lúc đó cô cảm thấy mình như được chữa lành vậy.

 

Hôm nay khác với mọi ngày, Chu Niệm không hề nhìn đám thú cưng kia mà bước nhanh qua, đi thẳng về phía nhà mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cô đã tốn quá nhiều thời gian ở con hẻm nhà Hạc Toại. Lúc ấy không để ý chứ bây giờ lại bắt đầu nghĩ mà sợ. Cô không khỏi lo lắng sau khi về nhà nên đối mặt với Nhiễm Ngân như thế nào.

 

Lúc đi ngang qua tủ kính của một cửa hàng hai đồng, Chu Niệm nhìn thấy mặt mình phản chiếu trên tấm kính đó. Lúc này mặt cô in hằn dấu ngón tay của Hạc Toại, hai bên gò má đều có, mấy dấu vết dài ngoằng cực kỳ gai mắt.

 

Bỗng nhiên cảnh tượng Hạc Toại cúi người nắm cằm mình hiện lên trước mắt Chu Niệm khiến mặt cô nóng bừng lên, đầu óc cũng hơi choáng váng.

 

Chu Niệm giơ cả hai tay lên ôm lấy gò má mình rồi vừa xoa thật mạnh vừa đi thật nhanh. Da cô mỏng mềm nên bị xoa như vậy rất nhanh đã đỏ bừng lên cả.

 

Mấy dấu ngón tay bắt mắt kia cũng gần như bị lẫn trong cái đỏ của cả má. Trông Chu Niệm lúc này chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi.

 

Cô xoa mạnh đến nỗi mặt càng ngày càng nóng.

 

Lúc này Chu Niệm chỉ còn cách nhà mình có hai phút đi đường nữa mà thôi. Cô cảm nhận được một nỗi sợ sâu đậm như mình đã đứng trước vành móng ngựa rồi vậy, mà quan toà phía trên thì chuẩn bị đưa ra quyết sách phán án tử hình cho cô.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chu Niệm bắt đầu cố gắng hít vào thật sâu.

 

Sau khi hít vào thì từ từ thở ra, sau đó an ủi bản thân đừng căng thẳng quá.

 

Khi đi ngang qua một cái thùng rác, Chu Niệm lấy bọc khăn giấy hay mang theo trên người ra rút một tấm rồi ngồi xổm xuống lau rêu xanh dính trên mắt cá chân đi.

 

Sau khi lau sạch, cô vứt khăn giấy vào thùng rác rồi tiếp tục đi nhanh về nhà mình.

 

Nhà họ Chu nằm trong hẻm Bắc Thanh ở rìa thị trấn, đi về phía trên thêm chút sẽ tới một nông trường bỏ hoang, lại đi thêm nữa thì tới đường cao tốc.

 

Chỉ cần rẽ qua một con đường nữa là tới hẻm Bắc Thanh rồi.

 

Chu Niệm rẽ vào đường về. Lúc nhìn thấy cảnh tượng trong hẻm, trong lòng cô chợt dấy lên cảm giác bất an, chỉ vì cô vừa nhìn thấy cửa nhà mình và Nhiễm Ngân đang đứng ở cửa.

 

Mùa hè ở thị trấn Hoa Doanh đến sớm nên mặc dù bây giờ mới là cuối tháng ba âm lịch, dương lịch là tháng tư nhưng nhiệt độ buổi trưa đã lên đến hơn ba mươi độ.

 

Mặt trời chói chang không đến nỗi khiến người ta không chịu nổi nhưng cũng rất độc hại.

 

Nhưng dưới ánh nắng mặt trời nóng bức đó mà Nhiễm Ngân lại không hề bung dù lên che, chỉ im lặng đứng không nhúc nhích trước cửa nhà mình, ánh mắt nhìn thẳng về phía đầu hẻm.

 

Khoảnh khắc lúc đứng từ đằng xa thấy gương mặt của Nhiễm Ngân, Chu Niệm biết đã đến lúc mình phải đứng trước vành móng ngựa rồi.

 

Cô sẽ bị phán tử hình nhanh thôi.

 

Mặc dù trên đường về đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng đến khi chân chính đi từng bước về phía Nhiễm Ngân, trái tim cô vẫn không thể khống chế được mà đập thình thịch như đánh trống.

 

Thậm chí những gì Chu Niệm cảm nhận được không chỉ là sợ hãi mà còn có cảm giác không thở nổi khó mà hình dung bằng lời nữa.

 

Cô cứ cảm thấy như có một bàn tay vô hình vươn ra từ không khí bóp chặt cổ khiến cô không có không khí mà hít thở. Đây là lần thứ hai trong hôm nay cô bị bóp cổ rồi.

 

Nhiễm Ngân mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh đậm, biểu cảm lạnh tanh khiến khuôn mặt bà ta trông càng khó coi hơn. Bà ta khoanh tay trước ngựa, đôi môi mím chặt, chắc hẳn là trong đôi môi này đã chứa sẵn không ít lời, chỉ chờ Chu Niệm đi tới để chất vấn cô nữa mà thôi.

 

Chu Niệm đi tới trước mặt Nhiễm Ngân, gấp gọn dù che nắng rồi gọi nhỏ một tiếng: "Mẹ."

 

Nhiễm Ngân lạnh lùng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

 

Không đợi Chu Niệm trả lời, bà ta đã bật màn hình điện thoại di động lên rồi đưa cho cô xem: "Nhìn thử xem mấy giờ rồi?"

 

Chu Niệm cụp mắt liếc nhìn màn hình điện thoại rồi thành thật đáp: "Một giờ năm phút ạ."

 

Nhiễm Ngân lại cất điện thoại đi rồi khoanh tay trước ngực: "Bình thường mười hai giờ ba mươi phút con đã về đến nhà rồi nhưng hôm nay lại muộn hơn bình thường tận ba mươi lăm phút. Mẹ muốn con giải thích trong ba mươi lăm phút này con đã ở đâu và làm gì?"

 

"..."

 

Chu Niệm biết hậu quả sau khi mình nói thật là gì. Mà cũng chưa chắc cô đã gánh vác nổi hậu quả.

 

Thế nên cô chọn nói dối: "Tiết cuối hôm nay là tiết Toán. Thầy cho một bài rất khó, con tính mãi không ra được đáp án đúng nên phải ngồi tính đi tính lại mấy lần."

 

"Hoá ra vì vậy nên mới về trễ."

 

"... Vâng."

 

Có thể nói là Nhiễm Ngân đã thuộc nằm lòng lịch học của Chu Niệm. Mà cô cũng gặp may vì tiết cuối ngày hôm nay đúng là tiết Toán.

 

Tất cả mọi chuyện chỉ cần có một chút liên quan đến học hành hoặc vẽ thì Nhiễm Ngân đều sẽ lộ ra vẻ tha thứ rất phô trương: "Vậy mau vào nhà ăn cơm thôi."

 

Chu Niệm gật đầu một cái sau đó "vâng" một tiếng.

 

Ngay lúc cô chuẩn bị nhấc chân đi vào nhà thì Nhiễm Ngân đột nhiên nghiêm giọng gọi giật lại: "Con chờ đã!"

 

Chu Niệm lập tức rụt chân về chỗ cũ.

 

"Thất Cân, mặt con bị làm sao vậy?" Nhiễm Ngân kéo tay Chu Niệm lại rồi nâng mặt cô lên kiểm tra kỹ càng: "Ai đánh con vậy? Ai đánh mặt con đỏ lên thế này hả?!"

 

Chu Niệm sợ hãi đảo mắt lên thì thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của Nhiễm Ngân.

 

Trên mặt bà ta có rất ít quan tâm và lo lắng, càng nhiều hơn là tức giận và sốt ruột, dáng vẻ cứ như một món đồ cá nhân quý giá bị phá hỏng vậy.

 

Chu Niệm vẫn giữ được vẻ bình tĩnh và ngoan ngoãn như ngày thường: "Con bị muỗi cắn nên giơ tay lên đập."

 

Nhận được câu trả lời này, Nhiễm Ngân không có phản ứng gì mà chỉ im lặng nhìn Chu Niệm chằm chằm, cứ như thể chưa nhìn đến khi mặt cô thủng thành một cái hang thì chưa cam lòng vậy.

 

Nhịp tim của Chu Niệm từ từ tăng nhanh.

 

Nửa phút trôi qua, Nhiễm Ngân cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động rồi không làm khó cô nữa: "Vào nhà ăn cơm đi."

 

Chu Niệm vội vàng nhấc chân đi vào nhà. Cô biết nếu không phải là vì giờ trưa không còn nhiều thì Nhiễm Ngân sẽ không dễ cho qua vậy đâu.

 

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng đã thành công qua được kiếp nạn này.

 

Như đã nói trước đó, tuần này cân nặng của Chu Niệm không đạt tiêu chuẩn mà Nhiễm Ngân yêu cầu nên một tuần tiếp theo đây cô sẽ bị ép phải ăn nhiều hơn, ba bữa sáng trưa chiều tối đều như vậy cả.

 

Hiện tại trên bàn đang bày ba món một canh.

 

Bánh nếp cuộn nấm, cá diếc hấp, cải xào bò và canh mướp.

 

Chu Niệm vừa mới bước vào phòng khách, còn chưa kịp ngồi vào bàn đã nghe Nhiễm Ngân nói phía sau: "Buổi trưa phải nghỉ ngơi đủ bốn mươi phút nên trưa nay con chỉ có mười phút để ăn cơm thôi."

 

Mười phút mà phải giải quyết hết ba món một canh cộng thêm hai bát cơm.

 

Hàm răng Chu Niệm lại bắt đầu ê ẩm. Cô đến trước bàn ngồi xuống.

 

Không có thời gian cho cô lấy tinh thần nữa vì mười phút trong miệng Nhiễm Ngân là mệnh lệnh không thể cãi. Thế nên cô chỉ còn một cách là úp mặt xuống bàn ăn bắt đầu và cơm liên tục.

 

Nếu dùng từ ăn để hình dung hành động hiện tại của Chu Niệm thì thanh lịch quá rồi. Lúc này phải nói là cô đang nhét đồ ăn vào miệng mới đúng.

 

Đồ ăn trưa ngày hôm nay còn là những món muốn chống lại cô nữa chứ. Bánh nếp dẻo khó nhai, thịt bò cũng dai, cá diếc nhiều xương đâm chọc đủ kiểu. Chu Niệm không nghĩ đến những việc khác nữa mà chỉ tập trung hết sức nhét đồ ăn vào miệng nhai thật nhanh rồi uống không ngừng... Còn chưa kịp ăn hết trong miệng đã thồn thêm một hớp lớn rồi gắng sức nhai và nuốt.

 

Cô cảm thấy mình chẳng khác gì mấy con heo chỉ biết điên cuồng ăn ăn uống uống kia.

 

Nhưng thấy dáng vẻ cô như vậy Nhiễm Ngân lại rất hài lòng: "Xem con ăn ngon chưa kìa, đói bụng lắm hả? Lần sau nhất định phải về nhà sớm đấy."

 

Chu Niệm không trả lời. Cô sợ vừa mở miệng nói chuyện mình đã không kìm được mà phun hết đống thức ăn trong dạ dày ra như một lời nói thật với Nhiễm Ngân.

 

Chu Niệm cảm nhận được xương cá mắc trong cổ họng đau nhói nhưng cô không hề dừng lại dù chỉ một giây mà lại nhanh chóng nhét một miếng thịt bò vào miệng.

 

Cùng lúc đó, dạ dày cô co thắt cực mạnh, cơn đau nhanh chóng bò theo dây thần kinh lan rộng ra toàn thân. Cô không thèm để ý, vẫn nhét đồ ăn vào miệng như đang trả thù vậy.

 

Chu Niệm biết mình có thể làm được, giống như những lần trước đây vậy. Dù sao thì cô cũng là chủ nhân của cơ thể này, cô phải nghe lời Nhiễm Ngân nhưng cơ thể thì phải nghe lời cô.

 

Mặc dù cơ thể rất đau và khó chịu nhưng vẫn phải nghe lời Chu Niệm nhịn xuống hết.

 

Đây là một loại khống chế tuyệt đối.

 

Nghĩ vậy, Chu Niệm cảm nhận được sự vui vẻ và thích thú mà trước đây chưa từng có, đau đớn cũng biến thành lâng lâng.

 

Không ai biết được loại vui vẻ này được nuôi dưỡng bởi tâm lý vặn vẹo và biến thái, dâng trào như thủy triều rồi bao trùm lên thể xác yếu ớt và tâm trí mong manh của Chu Niệm, giống như kim nhọn và lưỡi dao đang bị ẩn đi vậy, từ từ rút hết máu tươi trong người cô và xẻ hết thịt thà trên thân cô.

 

Vất vả lắm cuộc chiến với đồ ăn mới kết thúc.

 

Chu Niệm lên tầng quay về phòng mình, vừa vào đến nơi định chạy ngay vào nhà vệ sinh để nôn thì lại nghe thấy tiếng bước chân người đi lên cầu thang phát ra tiếng cót két.

 

Nhiễm Ngân đi theo cô lên đây.

 

Chu Niệm lập tức chuyển hướng đi thẳng về phía mép giường.

 

Quả nhiên mười giây sau Nhiễm Ngân đẩy cửa phòng ra.

 

Nhiễm Ngân bưng một chậu nước lạnh trong tay, bên thành chậu có một chiếc khăn lông: "Nhà không có túi đựng nước đá mà mặt con thì vừa đỏ vừa sưng nên mẹ mới ra giếng múc một chậu nước lên đây. May mà nước giếng lạnh chẳng khác gì nước đá. Con nằm ngủ đi, mẹ chườm mặt cho con."

 

Chu Niệm quay đầu liếc về phía nhà vệ sinh rồi lén lút cắn chặt môi, không thể làm gì khác hơn là bò lên giường.

 

Cô nằm trên giường khó chịu không thể nào ngủ được. Cô không chịu nổi cảm giác đau đớn từ dạ dày.

 

... Muốn nôn quá.

 

Nhưng vì Nhiễm Ngân đang ngồi ngay mép giường nên trừ nhẫn nhịn ra thì cô chẳng làm được gì nữa.

 

Dạ dày vẫn còn đang không ngừng co thắt khiến cơn đau mãnh liệt kéo dài mãi. Chu Niệm chỉ có thể nhắm mắt lại giả vờ ngủ, còn phải giả vờ từ cả hơi thở để cho giống nữa.

 

Thật sự rất khó khăn. Cô đau đến mức huyệt thái dương cứ giật giật không ngừng.

 

Dưới tình huống này, chẳng hiểu sao cô lại nghĩ đến cảnh tượng lúc Hạc Toại giơ tay về phía mình. Lúc đó anh chống một tay xuống đầu gối rồi khom lưng cúi người xuống, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng trở nên rất rõ ràng trước mắt cô.

 

Mười phút sau, Chu Niệm cảm nhận được chiếc khăn lông mềm trên mặt đã được lấy ra, sau đó cô nghe tiếng bước chân của Nhiễm Ngân rời khỏi phòng, tiếp theo là tiếng đóng cửa.

 

Ngay khoảnh khắc cửa đóng lại, Chu Niệm dùng tốc độ nhanh nhất ngồi bật dậy rồi vén chăn xuống giường, ngay cả dép cũng không kịp xỏ mà để chân không vọt vào nhà vệ sinh sau đó quỳ trước bồn cầu ói đến mức hoa mắt choáng váng.

 

Sau khi nôn hết đồ ăn trong dạ dày, cô mới đỡ lấy két nước từ từ đứng dậy.

 

Cảm giác lảo đảo muốn ngã xuống lại đánh úp khiến tầm nhìn của cô biến thành màu đen. Điều này lại làm Chu Niệm nghĩ đến cảm giác dựa vào lòng Hạc Toại. Lồng ngực anh vừa rộng vừa an toàn, nhiệt độ cơ thể ấm áp, trên người còn có mùi thơm nhè nhẹ nữa.

 

Cô thuận theo đó mà cúi đầu xắn tay áo bên trái lên hai lần để lộ phần trên cánh tay.

 

Bên dưới tay áo là một vết đỏ in hằn trên da thịt trắng nõn của cô.

 

Lúc đó cô đang dựa vào lòng Hạc Toại nhưng cơ thể vô lực trượt xuống nên anh mới giơ tay ra đỡ. Bàn tay mạnh mẽ kia cầm chặt lấy cánh tay giúp cô không bị trượt xuống đất.

 

Chu Niệm nhìn chằm chằm vết đỏ trên cánh tay hồi lâu, cảm thấy vui mừng vì nó khuất sau tay áo nên không bị Nhiễm Ngân phát hiện.

 

Trước khi nó biến mất hoàn toàn thì đây là bí mật chỉ thuộc về một mình cô.

 

Tiếp theo Chu Niệm cảm nhận được một dòng nước ấm tràn lan khắp cơ thể, có thể là phát ra từ dạ dày đang nóng cháy, cũng có thể... Cũng có thể là... Dòng suy nghĩ của cô đột nhiên bị cắt ngang chốc lát rồi mới tiếp tục...

 

Cũng có thể là trong khoảnh khắc Hạc Toại đỡ được cô kia.



 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)