TÌM NHANH
CỐ TÌNH KHÔNG CHỊU LỚN
Tác giả: Long Thất
View: 402
Chương trước
Chương 19: Liếc mắt qua đã nhìn thấu
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear
Upload by Dear

Khẩu âm nơi Quý Phiên Phiên sinh ra cũng không phải quá nặng.

 

Nhưng Quý Phiên Phiên từng gặp rắc rối vì điều này trong một thời gian dài, nên cô đã phải vật lộn để có thể phát âm chuẩn như bây giờ.

 

Nếu không phải có khả năng sẽ có mục phỏng vấn trong bài thi chuyên ngành, thì cô cũng không cần liều mạng đến như vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

So với cô, Tưởng Mộc Tuyết còn căng thẳng hơn, Thẩm Độ chỉ hỏi một câu, nhưng một phát đã trúng tim cô nàng. Thấp thỏm lo lắng suốt một tuần, cảm xúc vừa mới nguôi ngoai lại bị câu hỏi vừa rồi, "rầm" một tiếng, trái tim vỡ thành mười tám mảnh.

 

 Quý Phiên Phiên không cần quay đầu lại nhìn, cũng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của Tưởng Mộc Tuyết.

 

__ Mất rồi tìm lại được, nhưng rồi lại đánh mất.

 

__ Tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào biến thành thất tình.

 

Vẫn bởi vì cô. . . . .

 

Quý Phiên Phiên nghĩ lại thôi cũng thấy da đầu tê dại!

 

Thẩm Độ ngước mắt, nhìn vào kính chiếu hậu.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thiếu nữ ngồi ghế trước chẳng hề che giấu được cảm xúc: Gương mặt vốn đã trắng mịn của Quý Phiên Phiên nay lại trắng bệch thêm, đôi mắt xinh đẹp đen láy cũng bất giác trợn to, trong đôi mắt mơ hồ long lanh ánh nước, cô hơi cắn môi dưới, tràn ngập sự tủi thân và bất an.

 

Thẩm Độ: ". . . . ."

 

Anh đâu nghĩ sẽ chọc cô khóc.

 

Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng đối với hai cô gái trong xe mà nói, có thể nói là sấm sét đùng đoàng, tâm tình rối loạn đến mức hận không thể đồng vu quy tận với vị tôn đại thần ngồi cùng trong xe kia.

 

Cũng may. . . .

 

Người ném bom cũng lại cứu các cô thêm một mạng.

 

Thẩm Độ chậm rãi nói: "Tôi nhớ hình như hai người thuộc khoa truyền thông? Tiếng phổ thông là môn bắt buộc đi."

 

Quý Phiên Phiên: ". . . . ."

 

Tưởng Mộc Tuyết: ". . . . . . . . . ."

 

Một câu thức tỉnh người trong mộng!

 

Do các cô chột dạ nên mới bị loạn! ! !

 

Đúng rồi, thiết lập của hai người là sinh viên viên năm hai khoa truyền thông của đại học F mà.

 

Tiếng phổ thông chuẩn không phải là bắt buộc sao!

 

Chưa kể nếu là sinh viên năm hai, hai người bọn cô đều phải hoàn thành khóa đào tạo trước khi trúng tuyển.

 

Vấn đề đơn giản như vậy, thế mà cả hai lại luống cuống tận mười mấy giây, thiếu chút nữa lật xe tại chỗ.

 

Tưởng Mộc Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cả người như được sống lại.

 

Sợ hãi trong lòng Quý Phiên Phiên chưa tan.

 

Đồ ngốc thần kinh thô Lý Tinh Kiều vẫn hồn nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn còn mở miệng bổ sung: "Đúng vậy, Mộc Mộc còn có thể nói được mấy chất giọng khác đấy."

 

Kiểu như là một giây có thể thay đổi từ giọng loli sang chị đại ấy.

 

Lý Tinh Kiều bắt đầu thấy hứng thú, nói chuyện với Tưởng Mộc Tuyết về "chuyên ngành" của cô nàng.

 

Tưởng Mộc Tuyết thoát chết trong gang tấc, nghe đến đề tài này cả người đều căng thẳng, nào dám tiếp tục kể nữa.

 

Dỗ anh Tinh Kiều thì dễ, nhưng còn Thẩm Độ nguy hiểm level max!

 

Tưởng Mộc Tuyết dựa gần vào Lý Tinh Kiều, mềm giọng nói: "Chúng ta không phải mới thua sao?"

 

Thua phải im lặng trong mười phút.

 

Lý Tinh Kiều tiếc nuối nói: "Ừ, không thể nói chuyện. . . ."

 

Nói xong hắn hung hăng trừng Thẩm Độ: Chơi cái trò chết tiệt đó làm gì, chậm trễ hắn nói chuyện với bảo bối.

 

Thẩm Độ lười nhìn đồ thần kinh thô này.

 

Tâm trạng Quý Phiên Phiên lên xuống như tàu lượn siêu tốc.

 

Cô cực sợ Độ Thần.

 

Nhưng cũng phải cảm ơn Độ Thần.

 

Thôi, cô tự cấm ngôn trong mười phút đi!

 

Khó khăn lắm mới tránh được một kiếp, Quý Phiên Phiên không dám quay đầu lại, chỉ dám nhìn lén một chút thông qua kính chiếu hậu.

 

Trùng hợp là, cô liếc mắt một cái đã va phải ánh mắt của Thẩm Độ.

 

Quý Phiên Phiên hoảng sợ, bất giác mím chặt môi dưới.

 

Thẩm Độ ngoảnh mặt đi.

 

Quý Phiên Phiên hãi hùng khiếp vía.

 

Dù sao cô vẫn cảm thấy anh đã phát hiện ra điều gì đó: Hoặc là nhận ra cô đang thèm nhỏ dãi khuôn mặt của anh, cũng có thể là phát hiện biểu hiện hoảng loạn của cô và Tưởng Mộc Tuyết trong cuộc trò chuyện khi nãy.

 

So với vế sau. . . .

 

Quý Phiên Phiên càng hy vọng điều anh phát hiện là vế trước hơn!

 

Đúng vậy, vì bạn bè cô có mất mặt cũng chẳng sao!

 

Thẩm Độ đã phát hiện ra chưa?

 

Anh đâu phải là Lý Tinh Kiều, tất nhiên là đã nhìn thấu.

 

Trước khi tới đây, anh đã tìm hiểu về các loại thí sinh thi ngành nghệ thuật, hóa ra ngoài thí sinh thi ngành âm nhạc và mỹ thuật mà hầu hết mọi người đều biết ra, còn có các ngành mới xuất hiện như biên kịch và đạo diễn, phát thanh viên, thậm chí là diễn xuất và tiếp viên hàng không.

 

Ngành cuối cùng đại học F không có, nhưng mấy ngành trước đó.

 

Nếu là ngành diễn xuất thì. . . .

 

Lấy kỹ thuật diễn của hai cô nhóc này thì hy vọng cầm giải Cây chổi vàng* còn lớn hơn hai khả năng trước đó nữa.

 

*Giải Cây chổi vàng: Là giải thưởng trao cho những hạng mục phim dở nhất trong năm của Trung Quốc.

 

Trò đoán chữ không tính là thử cô, phần nhiều chỉ muốn chiếu cố Quý Phiên Phiên, để cô không quá buồn chán, cũng để Lý Tinh Kiều im miệng một lúc.

 

Chân chính thử phải là câu: "Tiếng phổ thông rất chuẩn, từng học qua phát thanh viên sao?"

 

Hỏi xong câu này, thứ Thẩm Độ quan sát là nét mặt của Quý Phiên Phiên.

 

Cô nhóc không giỏi ngụy trang, nếu thật sự là sinh viên năm hai khoa truyền thông, thì vốn không nên căng thẳng, chỉ cần buột miệng nói ra một câu như "Tất nhiên phải từng học qua rồi", nếu phản ứng ngược lại thì. . . vừa nhìn là hiểu ngay.

 

Không phải thí sinh thi ngành âm nhạc, cũng chẳng phải thí sinh thi ngành mỹ thuật, nhưng trăm phần trăm cũng thi ngành nghệ thuật.

 

Có nên nói cho Lý Tinh Kiều không?

 

Trong đầu Thẩm Độ hiện lên cảnh cô nhóc tủi thân đến muốn khóc nhưng khóc không được __

 

Đợi một chút vậy.

 

Hiếm có được một lần đi công viên giải trí.

 

Mười phút sau, đã tới công viên.

 

Theo lý thuyết thì vào mùa đông là mùa ế khách của công viên giải trí, nhưng vừa lúc gặp kỳ nghỉ đông, thành phố N lại là đô thị lớn, chưa nói đến du lịch, chỉ học sinh ở đây đến chơi thôi đã không ít.

 

Cho nên ngoài cổng khu vui chơi rất đông, không người chen người như mùa hè, nhưng chỗ lấy vé cũng xếp thành hàng dài.

 

Đứng bên cạnh Thẩm Độ, Quý Phiên Phiên đã hiểu thế nào là "Máy thu hút ánh mắt hình người."

 

Ít người thì không cảm giác mấy, nhưng một khi tới chỗ tụ tập toàn người trẻ tuổi thì Thẩm Độ quả thực là tự mang ánh đèn sân khấu.

 

Lơ đãng ngẩng đầu nhìn anh, liên tiếp có người trong hàng dài quay đầu trộm ngắm, còn có người cầm điện thoại nóng lòng muốn thử chụp ảnh lén.

 

Lý Tinh Kiều đã sớm quen, nên hắn thấy nhưng vẫn chim chuột với Tưởng Mộc Tuyết như thường.

 

Quý Phiên Phiên: ". . . . ." Không biết nên đặt tay chân chỗ nào!

 

Hỏng bét hơn là, người nhìn chằm chằm cô cũng rất nhiều, trong ánh mắt vô số cô gái đều để lộ hai từ: Đánh giá.

 

Hiển nhiên họ đang hiểu lầm, cho rằng cô là bạn gái của Thẩm Độ.

 

Trong ánh mắt đánh giá đấy còn viết đầy ba từ: Chỉ thế này?

 

Ừ.

 

Rất xin lỗi.

 

Chỉ thế này, được chưa!

 

Thẩm Độ gọi Lý Tinh Kiều lại.

 

Lý Tinh Kiều ngoảnh đầu lại nhìn anh: "Cái gì?"

 

Thẩm Độ: "Ông xếp hàng lấy vé, tôi đi mua đồ uống."

 

Lý Tinh Kiều: "Hai cốc trà sữa, một cốc nguyên đường một cốc giảm 30% đường, đều nóng." Hắn cực kỳ tự giác, chọn luôn đồ uống của mình và Tưởng Mộc Tuyết.

 

Thẩm Độ đáp được, lại nhìn Quý Phiên Phiên: "Em uống gì?"

 

Quý Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn anh: "Em đi cùng với anh nhé."

 

Thẩm Độ không nói lời nào.

 

Quý Phiên Phiên vội giải thích: "Tận bốn cốc, đàn anh một mình chắc không cầm hết được."

 

Thẩm Độ: "Ừ."

 

Khi nói ra câu ấy, Quý Phiên Phiên thật sự muốn giúp anh, nhưng sau khi tách nhóm, một mình cùng Thẩm Độ đi về phía tiệm đồ uống, Quý Phiên Phiên mới nhận ra: Hay cho một cờ hó tâm cơ!

 

Thừa cơ tạo cơ hội đi chung, Quý Phiên Phiên mày quá kiêu căng rồi!

 

Thẩm Độ người này, thoạt nhìn sẽ nghĩ anh là một người không dễ ở chung, đặc biệt ngoại hình xuất sắc đến như thế, thấy thế nào cũng là một người lạnh lùng ít nói sợ phiền phức.

 

Bất kỳ ai gặp anh lần đầu tiên, có lẽ đều sẽ có ấn tượng như vậy.

 

Nhưng thực ra Thẩm Độ là một người EQ cao, tỉ mỉ và chu đáo, xử sự không bao giờ khiến người khác thấy xấu hổ, ít nhất sau câu nói đầu tiên của anh, Quý Phiên Phiên đã bớt căng thẳng và gò bó.

 

Thẩm Độ tán gẫu: "Tiếng phổ thông của anh thực ra không tốt lắm."

 

Quý Phiên Phiên kinh ngạc: "Đâu có." Cô hoàn toàn nghe hiểu mà.

 

Thẩm Độ cố tình nói một câu bằng giọng địa phương.

 

Quý Phiên Phiên: "!"

 

Đôi mắt Thẩm Độ ẩn chứa ý cười: "Có phải rất kỳ không?"

 

"Ừ. . . ." Quý Phiên Phiên đã cố kìm nén, nhưng vẫn không kiềm được nói: ". . . .Rất dễ nghe."

 

Kỳ thật cô không hiểu câu anh nói nghĩa là gì, nhưng giọng nói êm dịu pha lẫn chút trầm khàn, khiến lỗ tai cô muốn mang thai rồi!

 

Ý cười trong mắt Thẩm Độ càng sâu: "Thật sao?"

 

Quý Phiên Phiên gật đầu, nghiêm túc nói: "Giọng của anh rất hay, hơn nữa vị trí phát âm chuẩn xác, trọng âm nhấn cũng rõ. . . ."

 

Cô không cẩn thận nói ra một đống thuật ngữ chuyên ngành, vội dừng lại.

 

Ai ngờ Thẩm Độ lại hơn gật đầu, đồng ý: "Thì ra là thế."

 

Quý Phiên Phiên kinh hồn bạt vía: "Ờm. . . .Thầy có giảng trên lớp như thế."

 

Hú hồn, sao kéo tới đề tài này làm gì, cô không nói dối được, chỉ sợ vô tình hố Tưởng Mộc Tuyết.

 

Thẩm Độ lại còn chăm chú nghe cô nói nữa chứ: "Anh học được rồi."

 

Quý Phiên Phiên không nhịn được, lại nói thêm vài câu.

 

Chắc không sao đâu, dù sao cô cũng là sinh viên năm hai khoa truyền thông, biết những điều này là chuyện bình thường!

 

Đến tiệm đồ uống không cần xếp hàng, nên khi hai người trở lại cổng công viên, Lý Tinh Kiều cũng đã lấy được vé.

 

Có thể nhâm nhi một cốc đồ uống nóng trong tiết trời rét lạnh, khỏi phải nói thoải mái thế nào, Lý Tinh Kiều cảm ơn rồi nhận lấy, Tưởng Mộc Tuyết thì nháy mắt với Quý Phiên Phiên.

 

Quý Phiên Phiên: ". . . ."

 

Cực kỳ chột dạ, nhưng không phải điều mà Tưởng Mộc Tuyết đang tưởng tượng đến đâu!

 

Nghỉ đông nên khá nhiều người, không tránh khỏi việc phải xếp hàng ở khu trò chơi trong công viên.

 

Lý Tinh Kiều đã lên kế hoạch sẵn, đầu tiên chính là: "Chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc trước đi, thừa dịp còn ít người, chơi thêm vài lần!"

 

Hắn vừa dứt lời, "vút" một tiếng, tàu lượn siêu tốc lao từ đỉnh dốc xuống, tiếng hét có thể nói là "ma âm" chói cả tai.

 

Quý Phiên Phiên ngước mắt nhìn lên, ngay lập tức đã thấy "sang chấn tâm lý" với kiểu tàu lượn siêu tốc lộn ngược 360 độ này, sau lưng tê lạnh.

 

Trò chơi này, sao nhìn đáng sợ quá vậy!

 

Lý - to gan  - Tinh Kiều còn cười không ngừng: "Kích thích chưa!"

 

Tưởng - giả vờ sợ hãi - Mộc Tuyết rúc vào người hắn nũng nịu: "Nhìn đáng sợ quá."

 

Lý Tinh Kiều: "Yên tâm, đã có anh rồi."

 

Tưởng Mộc Tuyết trông mong nhìn hắn: "Anh Tinh Kiều phải luôn nắm tay em. . . ."

 

Lý Tinh Kiều: "Đương nhiên rồi!"

 

Đối mặt với đôi cố thồn cơm chóa này, Quý - thật sự thấy sợ - Phiên Phiên giờ chẳng rỗi hơi quan tâm nữa.

 

Trò chơi này, cô mà chơi sẽ "bay màu" chắc!

 

Nhưng nếu nói không chơi. . . . .

 

Liệu có làm mất hứng thú của mọi người không?

 

Thẩm Độ nhìn Quý Phiên Phiên, mở miệng nói: "Mọi người chơi đi, tôi không chơi."

 

Lý Tinh Kiều: "A, sao không chơi? Tới công viên giải trí không ngồi tàu lượn siêu tốc, thì ông tới làm gì!"

 

Thẩm Độ cười lạnh.

 

Lý Tinh Kiều: "!" Đệt, hắn đúng là quên mất anh tới để làm gì.

 

Lý - thô lỗ - Tinh Kiều cố nén chua xót trong lòng, nói: "Chơi đi, nếu không tới đây. . . ."

 

Thẩm Độ cực kỳ kiên quyết: "Không."

 

Lý Tinh Kiều: ". . . . ." Tổ tông, ông tự nhiên lên cơn khó ở gì đấy!

 

Thẩm Độ bình tĩnh nói: "Tôi sợ."

 

Lý Tinh Kiều: "? ? ?"

 

Ông sợ cái quỷ gì hả, cái đồ mê thể thao mạo hiểm kia!

 

Thẩm Độ lườm hắn: "Không được?"

 

Lý Tinh Kiều có việc cầu người nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời: ". . . .Được!"

 

Ngài nói cái gì cmn đều được hết.

 

Tưởng Mộc Tuyết nhìn Quý Phiên Phiên, Quý Phiên Phiên sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, vội vàng nói: "Tớ cũng không chơi đâu."

 

Lý Tinh Kiều chớp chớp mắt.

 

Tưởng Mộc Tuyết tự cho là nhìn thấu hết thảy, cười hì hì: "Vậy Phiên Phiên, cậu cùng đàn anh Thẩm đi chơi trò khác nhé."

 

Nhưng Quý Phiên Phiên cũng có chút sợ đối với việc này, cô không phải sợ thuộc tính nhan khống của mình bị lộ, cô chỉ sợ mình không cẩn thận bán Tưởng Mộc Tuyết sạch sẽ thôi.

 

Vết xe đổ trước đó, còn hiện trước mắt!

 

Tưởng Mộc Tuyết thì sẹo lành quên đâu, còn ước gì cô và Thẩm Độ đi chung đến hừng đông.

 

Quý Phiên Phiên chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân: Nói ít sai ít, không nói không sai!

 

Thẩm Độ nhìn lướt qua bản đồ công viên, lên tiếng: "Hai người chơi ở đây trước đi, còn tôi cùng Quý Phiên Phiên sẽ đến rạp chiếu phim ngoài trời."

 

Quý Phiên Phiên: "!"

 

Rạp chiếu phim ngoài trời, nơi cô muốn đến nhất.

 

Thẩm Độ bắt được cảm xúc của cô nhóc, khóe miệng hơi cong: "Chỗ đó không cần xếp hàng, cũng không lạnh nữa."

 

Trên mặt Quý Phiên Phiên vô cảm, nhưng trong lòng thì điên cuồng gật đầu: Hơn nữa có thể xem, phim, 12D*, nữa, đó!

 

*Phim 12D: Hay công nghệ chiếu phim 12D, là một dạng phim mới được sản xuất với sự hỗ trợ của các phương tiện công nghệ mới. Đặc điểm của nó là màn hình chiếu phim rất lớn, màn hình bao quanh khán đài thành một vòng tròn và khán giả có thể đứng ở giữa rạp chiếu và xem nó theo ý muốn. Dạng phim này được quay bởi 9 camera ở cùng một góc toàn cảnh, sau đó được 9 camera chiếu lên màn hình tròn để chiếu đồng thời, tạo thành một bức tranh toàn cảnh 360 độ. 

 

Cho dù viết quá nhiều bài bình luận điện ảnh đến mức nhìn là muốn khóc, nhưng tình yêu đối với điện ảnh của Quý Phiên Phiên vẫn không suy giảm.

 

Tưởng Mộc Tuyết làm sao không hiểu Quý Phiên Phiên, cô nàng che miệng cười nói: "Được được được, hai người mau đi đi!"

 

Cuối cùng cũng rời xa tàu lượn siêu tốc đáng sợ, còn được đi đến rạp chiếu phim ngoài trời nơi cô muốn đến nhất, Quý Phiên Phiên cực kỳ vui vẻ, cô đi bên cạnh Thẩm Độ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

 

Thẩm Độ: "Cảm ơn tôi cái gì?"

 

Quý Phiên Phiên không nói nên lời, nhưng trong lòng cô hiểu rõ: Thẩm Độ vì chăm soc cô, mới không ngồi tàu lượn siêu tốc.

 

Nhìn thấy cô gái nhỏ lại cắn môi dưới, Thẩm Độ khẽ cười: "Tôi sợ thật mà."

 

Quý Phiên Phiên: . . . .

 

Thẩm Độ liếc mắt nhìn cô, thản nhiên nói: "Đàn ông thì không thể sợ sao?"

 

Quý Phiên Phiên ngẩn ra, vội ngẩng đầu: "Không phải, em không có ý đó. . . . ."

 

Không phải cô xem thường anh, cô. . . . 

 

Vừa ngước mắt lên, đã va phải đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa ý cười của anh.

 

Trong nháy mắt, cô đã quên mình muốn nói gì.

 

Thẩm Độ bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, nghiêm nghị nói: "Tôi ấy à, sợ độ cao, vừa tiếc mạng vừa nhát gan."

 

Thẩm Độ: ". . . . ."

 

Thẩm Độ: "Còn sợ bóng tối, cực kỳ cần sự bảo vệ của Lý Gan To."

 

Quý Phiên Phiên phì cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Sợ tối rõ ràng là đàn anh Lý."

 

Cô từng nghe Tưởng Mộc Tuyết nói qua, có một lần ký túc xá thạc sĩ của đại học N bị cúp điện, Lý Tinh Kiều đứng dưới đèn đường cả tiếng đồng hồ, sống chết không chịu trở về ký túc xá tối đen như mực còn cực giống lâu đài trong rừng rậm kia.

 

Lý To Gan gì chứ, trái lại thì đúng hơn!

 

Rạp chiếu phim ngoài trời cũng là một trong số hạng mục của công viên giải trí, nhưng nó không phải chiếu những bộ phim dài đến hai tiếng đồng hồ, mà chỉ là trang bị lắp đặt một số thiết bị chiếu phim 12D mà những rạp chiếu phim thông thường không có.

 

Những bộ phim ở đây cũng đặc biệt bởi vì công nghệ chiếu phim 12D này, có thể khiến người dùng mắt thường cũng có thể đắm chìm vào bộ phim như đang xem phim 3D.

 

Mấy đứa nhóc thường rất thích nơi này.

 

Ngay từ khi bước vào, Quý Phiên Phiên đã bị thu hút mãnh liệt bởi nơi này.

 

Trên thực tế, những gì được trình bày ở đây chỉ là một số hiệu ứng đặc biệt, một số công nghệ hiện nay khó sử dụng trong điện ảnh và truyền hình thông thường,

 

Quý Phiên Phiên học ngành biên kịch chuyên nghiệp cũng không liên quan đến những kiến thức này, chỉ là cá nhân cô cực kỳ thích nó, thích kiểu "ảo ảnh" lãng mạn duy mỹ và phi thực tế này.

 

Sau khi xem xong một lần, Thẩm Độ hỏi cô: "Xem lại lần nữa nhé?"

 

Quý Phiên Phiên: "Đượccccc!"

 

Sau khi hai người xem lại đến ba lần, tâm tư đề phòng của Quý Phiên Phiên đối với Thẩm Độ đã hoàn toàn biến mất.

 

Câu chân ngôn tám chữ "Nói ít sai ít, không nói không sai" đã sớm bay theo cái tài lượn siêu tốc nào rồi không biết!

 

Quý Phiên Phiên nói chuyện với Thẩm Độ, không cẩn thận bắt đầu show một chút kiến thức chuyên nghiệp, nói luôn một điện ảnh cô thích nhất, cũng nói về một số bộ phim hay nhưng xem không hiểu.

 

Nói đến đoạn gay cấn, cô hận không thể chiếu phim tạo chỗ, phân tích cho anh từng khung hình.

 

Thẩm Độ chắc chắn là một người lắng nghe xuất sắc, thỉnh thoảng nói vài câu chọt đúng chỗ, khiến cô muốn ngừng không được, hứng thú nói chuyện càng tăng.

 

Nói một lúc lâu, chẳng biết thế nào lại kéo tới đề tài: 

 

Thẩm Độ hỏi cực kỳ tự nhiên: "Ngành biên kịch chuyên nghiệp có yêu cầu thế nào với điểm văn hóa?"

 

Quý Phiên Phiên không hề cảnh giác, uể oải nói với anh: ". . . .Rất cao, lấy điểm cao nhất trong tất cả các ngành nghệ thuật." Muốn thi đứng đầu ngành nghệ thuật này còn khó hơn nhiều so với thi vào đại học chính quy nữa!

 

Thẩm Độ nhìn cô gái nhỏ đang nhíu mày, bình tĩnh hỏi một câu: "Bình thường em có thể thi được bao nhiêu điểm?"

 

Quý Phiên Phiên chu môi nói: "Kỳ thi tổng kết lần trước, em chỉ thi được 398 điểm."

 

Còn chưa đến 400 điểm, cô đúng là quá vô dụng mà!

 

Vừa dứt lời, Quý Phiên Phiên đơ người.

 

Cô, vừa, mới, nói, cái, gì!

 

Quý Phiên Phiên đổ mồ hôi lạnh quay đầu nhìn Thẩm Độ, trong đôi mắt đen láy long lanh tràn đầy tuyệt vọng.

 

Nhìn bộ dáng đáng thương của cô nhóc, ma xui quỷ khiến . . . .

 

Thẩm Độ nói một câu: "Không được khóc."


 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)