TÌM NHANH
ĐÊM MỊT MÙ
Tác giả: Tử Thanh
View: 262
Chương trước
20
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế
Upload by Tự do hạn chế

       Kết thúc tiết ôn tập buổi tối, trên đường lại bắt đầu nổi gió. Sau khi trực nhật xong, lúc Mạc Ương đi ra đến cổng trường thì bên trong trường đã vắng lặng quạnh quẽ từ lâu. Dưới ánh đèn ngoài cổng có một người đang đứng ngẩn ngơ nhìn cái bóng của chính mình, thấy Mạc Ương đi ngang qua cô ấy vội vã tiến đến.

Mạc Ương dừng bước, cất giọng lành lạnh: "Bạn tìm tôi?"

Vương Văn Tĩnh hơi ngại ngùng cúi đầu xuống, ánh mắt mất tự nhiên: "Ừ."

"Uhm, vậy....đi theo tôi." Mạc Ương hướng tầm mắt về con đường vắng vẻ trước mặt.

Cách nhà cô không xa có một cửa hàng fastfood vẫn còn sáng đèn, bên trong cửa hàng rất ít người, Mạc Ương dẫn Vương Văn Tĩnh đến hàng ghế ở bên ngoài cánh cửa kính của cửa hàng ngồi xuống, ngay cạnh hàng ghế có một bồn hoa tươi tốt, bên trong không biết trồng hoa gì, hương thơm ngào ngạt.

"Bạn tìm tôi có chuyện gì vậy?" Mạc Ương hỏi.

Vương Văn Tĩnh ôm cặp sách vào trong lòng: "Tớ muốn cảm ơn bạn trưa nay ở trường học đã giúp tớ."

Mạc Ương cụp mắt xuống: "Sao bạn lại cho rằng đó là tôi?"

"Lúc cửa nhà vệ sinh bật mở, tớ vừa vặn nhìn thấy bạn ở bên ngoài, bạn vừa đi chưa được một phút thì thầy giáo đã đến."

"Cảm ơn bạn."

Từ sau khi Trình Tuần đến trường học tiến hành kiểm tra gắt gao hơn trước rất nhiều, không nghĩ đến Lâm Hạ vẫn dám ngang nhiên gây án, Mạc Ương quay đầu nhìn qua: "Các người hôm nay có chuyện gì vậy, bọn họ sao lại to gan như vậy dám ra tay ở trong nhà vệ sinh khu lớp học?"

Vương Văn Tĩnh cúi đầu chán nản: "Buổi trưa tớ ở nhà vệ sinh đụng phải bọn người Lâm Hạ, vốn dĩ muốn chạy đi nhưng lại bị bọn họ phát hiện, lúc tớ chạy thì va phải Lâm hạ, cô ta vì muốn dạy dỗ tớ bèn cho người ra ngoài canh trừng."

"Vậy bọn họ không làm gì bạn chứ?" Mạc Ương ngượng ngập hỏi, những câu nói thể hiện sự quan tâm như thế này trước kia cô chỉ nói với một mình Dương Tuấn Phương.

Nghe thấy cô nói câu này, trong mắt Vương Văn Tĩnh lập tức ầng ậc nước, cắn môi giọng run run: "Bọn họ đánh tớ, có mấy người vốn dĩ đã cởi quần áo của tớ muốn chụp ảnh, may sao thầy giáo đến kịp thời nên bọn họ phải dừng tay."

"Lẽ nào thầy giáo không phát hiện ra sao?"

"Mấy nữ sinh ngoài cửa vẫn đang đánh nhau, lúc thầy ấy nói bên ngoài cửa, bọn họ nhân cơ hội mở cửa đi mất, thầy ấy không nhìn thấy gì cả."

Mạc Ương muốn hỏi: Vậy sao bạn không nói với thầy ấy. Nhưng cuối cùng cũng không thốt ra được.

Vương Văn Tĩnh hình như nhìn ra được ý đồ của cô, cả cơ thể co quắp lại: "Những chuyện như thế này trước kia cũng từng xảy ra, trong lớp không có ai là không chán ghét tớ, thầy giáo cũng không quản, nếu như tớ nói ra thì tan học sẽ lại bị bọn họ chặn đánh thôi."

"Thật ra trước kia cũng có người giống như bạn giúp đỡ tớ, nhưng ở trường Lâm Hạ quen biết rất nhiều người chỉ cần có người dám mách với thầy giáo, cô ta ngay lập tức liền biết người đó là ai, lần tiếp theo sẽ đến lượt người đó, cho nên lâu dần không có ai dám can thiệp nữa."

"Hôm nay cảm ơn bạn đã giúp tớ, hi vọng sẽ không làm bạn bị liên luỵ."

Mạc Ương cấu cấu ngón tay, lồng ngực như có cục tức đang nghẹn lại: "Không sao, tớ không sợ."

Ánh mắt Vương Văn Tĩnh hơi sáng lên, lòng biết ơn cũng theo ánh mắt hiện ra càng rõ nét hơn.

Mạc Ương lại hỏi: "Bố mẹ bạn thì sao, tại sao bạn không kể với bọn họ?"

Câu nói này dường như chạm đến vết thương lòng của Vương Văn Tĩnh, cô ấy cau mày im lặng một lúc lâu mới cất giọng nhẹ tênh: "Bố tớ  chết rồi."

Mạc Ương âm thầm kinh ngạc.

"Là.....từ khi nào?"

"Chuyện xảy ra từ mấy tháng trước, lúc đó còn lên cả thời sự nữa."

Mạc Ương nhẹ nhàng lắc đầu: "Lên thời sự? Là sự cố rất nghiêm trọng sao?"

"Bố tớ là một người tốt." Trong mắt Vương Văn Tĩnh tràn đầy nước mắt bi thương: "Mấy tháng trước, bố tớ trên đường đi làm về có gặp một ông lão bị đụng thương, ông ấy tốt bụng đưa ông lão đến bệnh viện, ông lão bị thương rất nặng phải vào phòng chăm sóc đặc biệt, ông còn giúp ông lão đó tạm ứng tiền viện phí, không ngờ sau khi con trai của ông lão đó đến lại hoài nghi là do bố tớ đụng ông lão bị thương."

"Bố tớ nói thế nào ông ta cũng không tin, sau đó đưa đến sở cảnh sát giải quyết nhưng cũng vô dụng, camera giám sát ở chỗ đó đúng lúc bị hỏng, cả nhà tớ đã đi từng nhà từng nhà một để cầu xin những người vây xem lúc đó, nhưng không có một ai đồng ý đứng ra làm chứng, người nhà của ông lão đó thậm chí còn chạy đến chỗ làm của bố tớ náo loạn, hại ông bị mất việc, sau đó trải qua một thời gian dài kiện cáo, kết quả cuối cùng là nhà tớ vẫn bị phán phải bồi thường mấy mươi vạn tệ."

"Nhưng bạn biết điều buồn cười nhất là gì không? Về sau ông lão đó tỉnh lại cũng nói chính bố tớ đã đụng phải ông ấy, lúc đầu chính mắt ông ta đã nhìn thấy bố tớ đã cứu ông ta như thế nào mà."

"Sau khi nhận được giấy phán quyết của toà án, bố tớ sốt ruột đến bạc cả đầu, chạy khắp nơi dựa vào chút quan hệ muốn tìm người giúp, nhưng con trai của ông lão đó suốt ngày tìm người đến nhà tớ gây sự, lúc thì tạt nước sơn lúc thì vứt chuột chết, lại còn chặn trên đường đi làm của mẹ tớ quỳ xuống cầu xin làm cho bà bị người ta chỉ trỏ mắng nhiếc."

"Sau đó vào một buổi tối, bố tớ uống rất nhiều rượu cứ ngồi trong nhà đến nửa đêm, tớ rất sợ nên vẫn luôn ngồi cùng ông, tầm hai ba giờ sáng tớ ngủ mất, ông đã từ trên tầng thượng của toà nhà nơi nhà tớ sống nhảy xuống, từ tầng thứ 18 nhảy xuống, chết ngay tại chỗ."

"Trước kia tớ chưa bao giờ nghĩ đến thì ra làm chuyện tốt cũng có thể hại chết người."

Vương Văn Tĩnh đau thương nói xong thì kìm không được nữa bưng mặt khóc nghẹn ngào.

Mạc Ương cảm thấy câu chuyện này có chút quen tai, nhất thời nghĩ không ra đã từng nghe qua ở đâu, thấy Vương Văn Tĩnh khóc đau lòng như vậy cô cũng có chút không nỡ, vành mắt cũng hơi đỏ lên giơ tay nhẹ nhàng vỗ về lưng của Vương Văn Tĩnh.

Từ tầng 18 nhảy xuống, điều này có nghĩa là gì. Mạc Ương nhớ lại có lần mình từng đi đến nhà họ hàng của Dương Tuấn Phương, người nhà đó ở tầng 14, cô từ lan can nhìn xuống dưới trong sự hoa mắt chóng mặt thì chỉ nhìn thấy con người nhỏ bé như kiến cỏ còn xe cộ thì như con sâu đang bò đi. Cho dù chỉ là nhìn thôi cũng làm cho toàn thân không tự chủ phát run. Cô không cách nào tưởng tượng ra được lúc đó bố của Vương Văn Tĩnh rốt cuộc đã quyết tâm đến mức nào, mới có thể bỏ lại gia đình phó mặc bản thân biến thành một vũng bùn nhão như vậy.

"Bố tớ mất rồi, sẽ không có người che chở cho tớ nữa, tớ thật sự rất nhớ ông ấy, tớ sợ lắm." Vương Văn Tĩnh khóc lóc kêu than trong giọng nói chất chứa vô hạn bi thương cùng bất lực.

Mạc Ương kéo ghế xích lại gần cô ấy, nhẹ giọng an ủi: "Sẽ ổn cả thôi, tất cả rồi sẽ ổn cả thôi."

Nhưng, thật sự là sẽ ổn cả  sao...........

Cô cũng không rõ nữa.

Gió thổi qua, bồn hoa bên cạnh hàng ghế dài dập dềnh thành từng đợt sóng, màn đêm vẫn cứ đậm đặc như vậy.

Sáng sớm thứ tư, Mạc Ương gọi điện thoại cho Trương Linh xin phép nghỉ học vì cô có một chuyện quan trọng cần phải làm. Dương Tuấn Phương vẫn như cũ sáng sớm đã ra ngoài, Mạc Hướng Quốc vẫn còn say giấc, cô thay một bộ đồ thật kín đáo đội thêm chiếc mũ rồi đi ra khỏi nhà.

Cô dọc theo công viên lần trước mình gặp người tài xế đó tìm một vòng, gần đến buổi chiều Mạc Ương ở phía bắc công viên phát hiện một khu trung cư có gắn kí hiệu sắp phá dỡ. Trong túi quần một bên để điện thoại, bên khác để đèn pin loại có kích điện, cô sờ sờ hai bên túi, xác định không có sai sót gì mới nhấc chân đi vào trong khu nhà. 

Nền đất hoang tàn bước đi khó khăn, cô nhìn quang một vòng mấy công trình kiến trúc nơi đây, mấy toà nhà phía trước đều đã đổ nát quá rồi, mặt tường sập xệ, chẳng có cửa nẻo, có vài nơi thậm chí còn không có nóc, nhìn thế nào cũng không phải nơi có thể ẩn núp. Cho đến khi cô đi đến toà nhà cuối cùng, chiếc khoá đang treo ở cửa lớn toà nhà thu hút sự chú ý của Mạc Ương. Trong sân không có người nhưng từ hàng rào sắt nhìn vào bên trong có vài gian phòng vẫn tốt, còn có cửa đang đóng.

Đi từ nãy đến giờ, vật sống thấy được ở quanh đây cũng chỉ có hai con chim sẻ đang nhảy nhót trên đống gạch vụn kia, ở nơi không người này Mạc Ương cũng không dám tuỳ tiện xông vào, cô đứng tại chỗ nhìn một hồi lâu mới cẩn thận trèo qua bức tường bao sập xệ rồi nhảy xuống. Sau khi tiếp đất, cô men theo chân tường đi vào trong toà nhà. 

Trong không khí lan tràn mùi bụi công nghiệp gay mũi, cô còn đang cân nhắc xem mình lên đi vào căn phòng nào trước thì cánh cửa một căn phòng bên cạnh hành lang màu trắng xám đột nhiên mở ra, có người bước ra, hai người ngẫu nhiên chạm mắt nhau. Trong khoảnh khắc đó trái tim Mạc Ương như muốn vọt lên cổ họng đợi đến khi nhìn rõ người đó là ai thì tức thì trấn tĩnh lại.

Chung Kiến Vanh cũng kinh ngạc một lát mới khôi phục lại bình thường, quét mắt nhìn cô một lượt rồi trong mắt xẹt qua một tia lo ngại:  "Lá gan cũng lớn thật, dám một mình đi đến nơi như thế này."

"Tôi là đặc biệt đến tìm chú." Mạc Ương bình tĩnh nói.

"Sao mày biết tao ở chỗ này?"

 "Tôi không biết, chỉ là lần trước nghe chú nói qua một câu, tôi tìm từ sáng đến giờ mới tìm thấy nơi này."

Chung Kiến Vanh đứng dựa vào chiếc bàn cũ nát trên hành lang châm một điếu thuốc, nhìn về phía cô qua làn khói thuốc mỏng manh: "Có chuyện gì?"

Mạc Ương ngập ngừng: "Tôi muốn nhờ chú giúp một việc."

Chung Kiến Vanh không lên tiếng, qua một lát mới hừ một tiếng rồi nói: "Tao? Giúp mày?"

Mạc Ương gật đầu thật mạnh.

Chung Kiến Vanh cười lạnh mấy tiếng: "Tao thì giúp được gì cho mày chứ?"

Mạc Ương khẽ nắm chặt tay, trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên cất tiếng: "Tôi muốn nhờ chú giúp tôi giết một người."

Có lẽ do giọng điệu của cô quá mức bình tĩnh cho nên, mặc dù Chung Kiến Vanh nghe thấy nhưng vẫn chưa phản ứng kịp, im lặng chốc lát ông ta mới giật mình kinh ngạc: "Mày nói gì cơ?"

Ông ta nhìn cô săm soi nghĩ rằng có thể bản thân đã nghe lầm, chuyện này làm sao có thể..........

Nhưng khi Mạc Ương lặp lại câu nói đó một lần nữa thì sắc mặt ông ta đột nhiên biến đổi.

"Tôi nói, tôi muốn chú giúp tôi giết một người."

"Mẹ nó chứ, mày điên rồi à!" Chung Kiến Vanh kinh hãi đứng bật dậy dập tắt điếu thuốc, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Mạc Ương, não ông ta còn chưa hết chấn động.

Một lúc sau, ông ta cũng đã bình tĩnh hơn, lại nhìn khuôn mặt tĩnh lặng của Mạc Ương không hề có một chút ý gì gọi là đùa cợt thì sắc mặt của ông ta càng âm trầm hơn: "Mày muốn giết ai?"

Ông ta cho rằng khi trước lấy tiền của tên lưu manh kia rồi nói dối cảnh sát đã là giới hạn những việc xấu cô có thể làm rồi, không thể tưởng tượng được hiện tại cô lại vứt cho ông ta một quả bom khác, giúp cô giết người, đùa kiểu gì vậy!

Mạc Ương lạnh lùng trả lời ông ta: "Mạc Hướng Quốc."

Trong mắt Chung Kiến Vanh lại lần nữa xẹt qua một tia chấn động, ông ta đối với cha nuôi Mạc Hướng Quốc của Mạc Ương cũng gọi là có chút hiểu biết, cũng có thể đoán được khi ở nhà cô sống rất không tốt, nhưng dù sao cũng không phải chính mắt nhìn thấy, đột nhiên nghe thấy câu này thì thấy thật sự rất hoang đường, sao nào, chính mắt nhìn thấy ông ta giết người một lần thì bèn cho rằng ông ta là một tên sát nhân giết người không chớp mắt sao?

Cô nghĩ quá xa rồi đó!

"Ông ta tốt xấu gì cũng là cha nuôi của mày, mày và ông ta rốt cuộc có mối thù sâu nặng như thế nào mà đến mức bảo tao đi giết người vậy? Hơn nữa, tại sao tao phải giúp mày chứ?

Thấy trong mắt Chung Kiến Vanh toát ra sự lạnh lùng, con ngươi Mạc Ương cũng sâu thêm mấy phần: "Tôi hận ông ta, nếu ông ta tiếp tục sống thì sớm muộn gì tôi cũng bị ông ta hành hạ đến chết."

Chung Kiến Vanh cười như không cười mà trả lời: "Liên quan gì đến tao chứ."

Mạc Ương không hề do dự, bịch một tiếng quỳ trước mặt ông ta lưng thẳng tắp: "Tôi biết chú có thủ đoạn, tôi cầu xin chú, chú hãy giúp tôi giết ông ta, chỉ cần chú giúp tôi chuyện này thì chú bảo tôi làm cái gì cũng được."

Chung Kiến Vanh lạnh lùng liếc cô một cái: "Mày chẳng qua chỉ là một đứa nít ranh, trong mắt tao mày chẳng có chút giá trị gì, tao tại sao phải bất chấp nguy hiểm mà giúp mày giết người chứ?"

Mạc Ương nói: "Ông chú, tôi biết chú là một người tốt."

"Hơ hơ, vậy thì mày nhìn nhầm rồi, mau cút đi đừng ép tao phải lên cơn!" Chung Kiến Vanh trào phúng, chỉ muốn tránh xa sự khẩn cầu của cô.

Hai người cứ giằng co trong yên lặng như vậy mấy phút đồng hồ, thấy việc cầu xin không có tác dụng, Mạc Ương suy nghĩ nhảy cực nhanh, ngừng một lát cô thu lại nét van nài trên khuôn mặt, đứng dậy phủi phủi đầu gối: " Thật ra mấy ngày nay, tôi cứ hay phát hiện có người đang theo dõi mình."

Chung Kiến Vanh nhìn cô đầy hoài nghi, đầu mày chau lại.

Mạc Ương lấy điện thoại ra, tìm ra bức ảnh trong điện thoại rồi đưa đến trước mặt ông ta.

"Cái gì đây." Chung Kiến Vanh quét mắt nhìn qua.

"Nhìn thấy nam sinh ở phía sau lưng tôi không, chính là cậu ta đang theo dõi tôi, bị tôi phát hiện từ sớm." Mạc Ương thu lại điện thoại không nhanh không chậm nói: "Hơn nữa, tôi còn phát hiện ra cậu ta đang cố ý tiếp cận tôi, mỗi khi nói chuyện với tôi lúc nào cũng như đang ám chỉ gì đó."

Thấy Chung Kiến Vanh xuất hiện biểu cảm mất kiên nhẫn, Mạc Ương thản nhiên nhìn ông ta, một câu trúng đích: "Đúng rồi, cậu ta chính là con trai của người bị ông đâm chết, Trịnh Minh Trạch."

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)