TÌM NHANH
ĐỪNG YÊU THẦM TÔI
View: 198
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 20
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire

Vào giây phút này, đầu óc Ô Kiều trống rỗng như tờ giấy trắng.

 

Một giây sau khi hoàn hồn, cô muốn mở miệng giải thích, giải thích lý do tại sao cô lại giơ điện thoại về phía mình, rồi sao lại vô tình lọt cả bóng hình anh vào khung hình, cuối cùng là tại sao lại lỡ tay nhấn nút chụp ảnh trên màn hình điện thoại.

 

Nhưng nghĩ lại thì ở đây có biết bao nhiêu sự trùng hợp, thật sự chẳng thể nào giải thích rõ bằng vài ba câu nói được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Huống gì đây lại là Trình Lệnh Thời, có lẽ càng giải thích thì anh sẽ càng nghĩ cô đang chột dạ hơn thôi.

 

Thôi kệ đi.

 

Tận thế ơi tới đi, bà đã sẵn sàng rồi!

 

Ô Kiều làm như mình chuẩn bị hy sinh anh dũng vậy.

 

May mà cuối cùng cũng có người xuất hiện, cứu cô ra khỏi tình huống éo le này. Nhân viên tiếp tân và Ngụy Viện của phòng hành chính nhân sự cùng nhau đi tới. Thấy Trình Lệnh Thời, hai người lập tức chào hỏi anh.

 

"Tổng giám đốc Trình, chào buổi sáng."

 

"Tổng giám đốc Trình, chào buổi sáng."

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trình Lệnh Thời khẽ gật đầu với hai người: "Chào buổi sáng."

 

Ô Kiều lặng lẽ lùi về sau một bước, cố gắng biến mình thành không khí.

 

Nhưng khổ nỗi dường như Trình Lệnh Thời không định bỏ qua cho cô, anh quay đầu lại nhìn cô và nói: "Lên chào hỏi à?"

 

"Vâng, đúng vậy." Ô Kiều gật đầu.

 

May mà Trình Lệnh Thời hỏi xong thì không nói gì thêm nữa. Dứt lời, anh rời khỏi đây trở về văn phòng của mình ngay.

 

"Sao cô tới sớm thế, tôi ngạc nhiên lắm đấy!" Ngụy Viện mỉm cười với Ô Kiều.

 

Ô Kiều cũng cười, trả lời: "Giờ này là giờ đi làm nên tôi muốn đến sớm."

 

Ngụy Viện vừa cười vừa gật đầu, có điều vẫn thầm lấy làm kỳ lạ, cũng nhìn chằm chằm Ô Kiều mấy lần.

 

Lần này, Ô Kiều dám khẳng định mặt mình không hề dính nhọ.

 

Có thể đối phương chỉ tò mò về cô, muốn nhìn cô thôi thật.

 

Ngụy Viện dẫn Ô Kiều đi làm thủ tục nhậm chức, lưu dấu vân tay để dùng cho cảm ứng ra vào công ty, lấy cả vân tay để điểm danh mỗi ngày nữa.

 

Sau khi làm các thủ tục này xong, Ngụy Viện dẫn Ô Kiều đi tham quan công ty.

 

Phải công nhận rằng, với tư cách là văn phòng thiết kế kiến trúc, cách bài trí trong công ty Thời Hằng đủ để áp đảo chín mươi chín phần trăm công ty, đủ để giẫm đạp chuỗi công ty của người khác.

 

Công ty lấy gam màu ngà nền nã làm chủ đạo, tất cả cả phòng họp hay văn phòng đều được ngăn cách hoàn toàn bằng thủy tinh. Có cả không gian làm việc chung hết sức rộng rãi. Những chiếc ghế sô pha và ghế chân cao đầy nghệ thuật có thể nhìn thấy khắp nơi.

 

Khi họ đi tới khu vực dùng để triển lãm. Ô Kiều phát hiện ở đây không chỉ trưng bày mô hình của các dự án trước mắt của Thời Hằng mà còn có một số tranh triển lãm được treo trên tường.

 

"Nơi này là khu vực triển lãm của Thời Hằng, tất cả dự án chúng tôi đang đảm nhận thực hiện hiện nay đều có ở trong này." Ngụy Viện mỉm cười nhìn về phía Ô Kiều, nói: "Mong rằng sẽ sớm ngày được thấy mô hình của dự án có cô tham gia thiết kế có mặt ở đây."

 

Nghe thấy câu này, trái tim Ô Kiều phập phồng, bừng bừng nhiệt huyết.

 

Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được sự hiện diện chân thực của hai chữ "ước mơ" một cách thực tế và rõ ràng thế này.

 

Khi Ngụy Viện dẫn cô đến không gian làm việc chung, lúc này đã nhiều người vào chỗ ngồi của mình, cả khu vực gần như kín chỗ.

 

Lúc hai người đi tới, ai nấy cũng ngẩng đầu nhìn.

 

Ô Kiều vẫn giữ được bình tĩnh trước những cái nhìn đó.

 

Ngụy Viện dẫn cô đến một chỗ trống, nói: "Từ nay về sau, đây chính là vị trí của cô."

 

"Cảm ơn."

 

"Các trai xinh gái đẹp ơi, đây là Ô Kiều, từ nay sẽ là đồng nghiệp của mọi người. Nhờ mọi người chiếu cố người mới nhé!" Ngụy Viện nhìn những người đang ngồi ở hai hàng này.

 

Các ghế ngồi ở không gian làm việc chung được sắp xếp đối diện với nhau.

 

Giữa hai hàng có một lối đi.

 

Ô Kiều nhìn lướt qua, phát hiện không ngờ hầu hết ở đây toàn là con trai. Những gương mặt ngồi đây đều là nhân viên trong tổ dự án của Trình Lệnh Thời.

 

"Cao Lĩnh."

 

"Đàn Khải "

 

"Yến Thiên Phàm."

 

"Kha Tiêu."

 

"Thời Thần."

 

...

 

Sau khi nghe họ tự giới thiệu, tự dưng Ô Kiều cảm thấy hoang mang. Cô đang... vào nhầm đại hội võ lâm gì hả?

 

Đàn Khải ngồi gần cô nhất lên tiếng: "Em thấy tên của bọn anh đặc biệt lắm đúng không?"

 

Đâu phải chỉ mình tên đặc biệt, ngay cả họ cũng cực kỳ đặc biệt ấy chứ.

 

"Tôi nói rồi mà, Ô Kiều gia nhập tổ dự án chúng ta là quá đúng bài, tổ này không nhận người có họ bình thường đâu!" Người con trai đeo kính cách đó không xa cười hí hửng.

 

Ô Kiều có trí nhớ tốt, nhớ ngay người này tên là Cao Lĩnh.

 

Hơn nữa, anh ấy cũng có mặt tại buổi cạnh tranh dự án Thiên Loan hôm nọ.

 

May mà ngay sau đó, cô gái duy nhất trong tổ đã đứng lên, tự giới thiệu: "Chị tên là Cố Thanh Từ."

 

Sau khi nghe xong, Ô Kiều càng líu lưỡi hơn.

 

Bởi vì cái tên này vừa đọc lên nghe như người ở thời cổ đại vậy.

 

Sau khi chào hỏi sơ lược với các đồng nghiệp, Ô Kiều ngồi vào vị trí của mình, đặt những thứ mình mang tới lên bàn làm việc.

 

Bàn làm việc chung của Thời Hằng có diện tích rất rộng, hơn nữa còn trang bị thống nhất máy tính all-in-one iMac phiên bản mới nhất trên bàn.

 

Quả là xa xỉ mà!

 

Ô Kiều lè lưỡi.

 

Thấy cô đã sắp xếp xong xuôi, những người bên cạnh đều nhích ghế sang bên này.

 

Cố Thanh Từ ngồi cạnh cô, thì thầm: "Ô Kiều, chúng ta kết bạn WeChat đi. Chị thêm em vào nhóm chat."

 

Ô Kiều không ngờ mọi người lại hòa thuận, chủ động chào đón cô đến vậy.

 

Cô lập tức vui vẻ đồng ý, cùng quét mã QR với Cố Thanh Từ.

 

Khi đã được thêm vào nhóm chat, cô nhìn thấy tên nhóm ở trên cùng.

 

[Nhóm tranh tài vô địch võ lâm]

 

Cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cái tên này mấy giây, Cố Thanh Từ thì thầm với cô: "Cái tên này hợp với chúng ta lắm đúng không?"

 

"Kiến trúc sư Trình đồng ý hả?"

 

Thấy hai chữ "vô địch", Ô Kiều tự hỏi tại sao Trình Lệnh Thời có thể đồng ý được.

 

Cao Lĩnh ngồi cạnh nghe thấy bèn nhỏ giọng trả lời: "Nhóm này không có lão đại. Lão đại ở nhóm khác rồi."

 

Ô Kiều gật đầu cái rụp, hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý của đối phương.

 

Quả nhiên công ty trên toàn thiên hạ đều y chang nhau, tạo một nhóm chat riêng không có sếp.

 

Ô Kiều gửi một nhãn dán vào nhóm, tất cả các thành viên trong nhóm đều niềm nở trả lời.

 

Hết nhãn dán này đến biểu tượng cảm xúc khác được gửi vào nhóm.

 

Cao Lĩnh: [Các anh em, lần này tin tôi đi đi, tôi đã bảo là tôi không khoác lác rồi mà!]

 

Đàn Khải: [Ba like cái nè.]

 

Yến Thiên Phàm: [Lần này xin ghi nhận công lao của anh.]

 

Thời Thần: [Ba like cái nè +1.]

 

...

 

Cố Thanh Từ: [Tuyệt quá con ơi.]

 

Ô Kiều cầm điện thoại, bởi vì không biết họ đang trò chuyện về đề tài gì nên không biết trả lời thế nào.

 

Cơ mà có vẻ thành viên trong tổ dự án này đều còn trẻ, nói chuyện với nhau rất thoải mái.

 

May mà Cố Thanh Từ chen vào kịp thời: "Trước khi em tới công ty, Cao Lĩnh nói với bọn chị sắp tới có một nàng tiên nhỏ cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ thanh lịch được cướp về. Bọn chị đều không tin thằng chả."

 

Được cướp về...

 

Ô Kiều ngạc nhiên chớp mắt.

 

Yến Thiên Phàm ngồi quay lưng với Ô Kiều.

 

Anh ấy mặc áo sơ mi caro thường gặp, nhìn giống nhân viên thủ tục hơn là kiến trúc sư.

 

Yến Thiên Phàm cũng nói thật khẽ: "Cái này cũng không thể trách chúng ta được, ai bảo gu thẩm mỹ của Cao Lĩnh kém quá làm gì, khó tin lắm."

 

Cố Thanh Từ gật gù đồng ý: "Gu thẩm mỹ của tên này lệch lạc ghê lắm, lệch lạc hơn người bình thường đến nỗi Như Hoa* còn được thằng chả xem là nữ thần nữa là."

 

*Như Hoa là vai diễn gây nhiều tiếng vang cho diễn viên Lý Kiện Nhân. Mang cái tên tha thướt, yêu kiều nhưng Như Hoa cô nương lại là vai diễn mang lại tiếng cười cho khán giả với gương mặt cực nam tính, bộ râu quai nón và sở thích ngoáy mũi đặc trưng.

 

Như Hoa... Nữ thần...

 

Không hiểu sao khuôn mặt kinh điển ấy hiện lên trong lòng Ô Kiều.

 

"Đương nhiên chị không có ý nói là em Như Hoa đâu!" Thấy vẻ mặt của Ô Kiều có gì đó kỳ lạ, Cố Thanh Từ lập tức giải thích.

 

Cuối cùng Ô Kiều cũng không nhịn nổi nữa, phì cười.

 

Nếu không vì ngại đồng nghiệp ở các tổ khác đang cắm cúi làm việc thì khéo cô đã bật cười thành tiếng quá.

 

Cao Lĩnh: [Tôi nghe thấy đấy, không được sỉ nhục nữ thần của tôi!]

 

Cố Thanh Từ: [Ờ ờ, cả đám cùng chúc Cao Lĩnh tìm được một cô bạn gái giống Như Hoa đê.]

 

Đàn Khải: [Cùng một thế giới, chung một ước mơ.]

 

Kha Tiêu: [Chung một ước mơ.]

 

Yến Thiên Phàm: [Chung một ước mơ.]

 

Thời Thần: [Chung một ước mơ.]

 

Thấy trong nhóm chat nhắn một loạt giống nhau y đúc, Ô Kiều cũng gõ chữ trên màn hình.

 

Ô Kiều: [Chung một ước mơ.]

 

Cao Lĩnh: [Em Kiều à, em cùng giuộc với họ nhanh quá đấy! Em là nàng tiên mà, sao em có thể hùa theo mấy người này vậy hả?]

 

Cao Lĩnh: [Tan nát cõi lòng.jpg]

 

Ô Kiều: [Đây là bài học cuộc đời dành cho anh, không được trông mặt mà bắt hình dong.

 

Không biết ai "phụt" cười thành tiếng.

 

Tiếp đó, mọi người lại đồng loạt nhấn like tin nhắn của Ô Kiều.

 

Chơi thì chơi, quậy thì quậy, Ô Kiều vẫn hỏi kỹ: [Em mới đến nên chưa biết, có chuyện gì không được làm không ạ?]

 

Cố Thanh Từ: [Con bé này ham học hỏi ghê, thích thật!]

 

Ngay sau đó, Cố Thanh Từ quay đầu hỏi cô: "Em vẫn chưa đăng nhập vào phần mềm chat nội bộ của công ty chúng ta sao?"

 

"Chưa ạ." Ô Kiều lắc đầu, nói: "Lúc nãy trưởng phòng ngụy chỉ giúp em lưu dấu vân tay các thứ thôi.]

 

"Không sao, hay em đọc tài liệu trước đi. Em mới đến đây ngày đầu tiên, chị cũng không biết nên giao việc gì cho em."

 

Ô Kiều thì nghĩ ra một việc, cô hỏi: "Em có thể đọc tài liệu của dự án Thiên Loan được không ạ?'

 

Dự án Thiên Loan là dự án cạnh tranh mà họ vừa thắng được.

 

Hôm đó, lúc ở buổi cạnh tranh dự án, nghe Trình Lệnh Thời trình bày, Ô Kiều đã cực kỳ hứng thú với phương án thiết kế "nước chảy mây trôi" của Thời Hằng rồi.

 

Bây giờ có cơ hội tiếp xúc thêm, đương nhiên cô muốn xem phương án hoàn chỉnh của dự án này.

 

Cố Thanh Từ tìm tài liệu về dự án Thiên Loan cho Ô Kiều đọc.

 

Chẳng mấy chốc, mọi người lao đầu vào làm việc.

 

Ô Kiều phát hiện ra một chuyện, đó là mặc dù ai nấy cũng thuộc dạng hài hước, thích pha trò nhưng hễ bắt tay vào làm việc là vô cùng tập trung.

 

Mỗi người đều chú tâm vào việc của mình, thậm chí trên máy tính của không ít người đều là mô hình cấu trúc đầy phức tạp và tinh vi.

 

Họ làm việc liên tục đến mười hai giờ trưa thì dừng, chuẩn bị đi ăn.

 

Trước đó, Ngụy Viện ở phòng hành chính nhân sự đã dặn Ô Kiều rằng Thời Hằng không cung cấp bữa trưa, nhưng sẽ có bữa phụ.

 

Theo thói quen, Ô Kiều ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của Trình Lệnh Thời.

 

Có điều cửa văn phòng vẫn còn đóng kín.

 

Dường như anh đã nhốt mình trong văn phòng suốt buổi sáng hôm nay, chưa có lần nào đi ra cả.

 

"Bình thường mọi người đi ăn ở đâu ạ?" Ô Kiều không nhìn về nơi đó nữa, hỏi.

 

Cố Thanh Từ trả lời: "Bên cạnh tòa nhà cao ốc của chúng ta và con phố đối diện có trung tâm thương mại, nhiều đồ ăn ngon lắm. Đi thôi, chị dẫn em đi."

 

"Em cảm ơn chị." Ô Kiều chân thành cảm ơn.

 

Cố Thanh Từ nắm cánh tay Ô Kiều: "May mà em tới nên chị mới có bạn, chứ xưa giờ chỉ có một mình chị là nữ trong tổ dự án của lão đại thôi à."

 

Cố Thanh Từ là người rất thoải mái và cởi mở, giống với tính cách của Hách Tư Gia, đây cũng là tính cách của con gái mà Ô Kiều thích nhất.

 

Tính cách cô không được hướng ngoại cho lắm, quá rụt rè, kiệm lời nên rất dễ bị thu hút bởi những cô gái hướng ngoại.

 

Cao Lĩnh đi bên cạnh lắc đầu ngao ngán: "Cái bà này, đồ vô lương tâm! Cố Thanh Từ, cô quên tôi đã đi ăn cùng cô biết bao nhiêu bữa cơm rồi hả? Giờ có em Kiều xong bỏ rơi tôi luôn là sao?"

 

"Quên rồi." Cố Thanh Từ đáp trả bằng hai từ đầy phũ phàng.

 

Sau đó, cô ấy kéo Ô Kiều đi ngay và luôn, bỏ lại Cao Lĩnh than vãn một mình ở đằng sau.

 

Thời Thần kế bên nghe mà phát bực, lấy ổ bánh mì nhét vào miệng anh ấy.

 

Ô Kiều và Cố Thanh Từ đứng trước cửa thang máy để chờ thang máy tới.

 

Có điều lúc này đang là cao điểm tan làm, tất cả thang máy đều đang được sử dụng.

 

"Hình như mọi người đều gọi kiến trúc sư Trình là lão đại ạ?" Ô Kiều tò mò hỏi.

 

Cố Thanh Từ cười khúc khích: "Nhìn Cao Lĩnh thế thôi chứ anh ấy tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, là nghiên cứu sinh ở MIT*, đàn em cùng ngành của lão đại đấy. Vả lại anh ấy cũng là bậc đại tài về mặt cấu trúc nữa."

 

*Viện Công nghệ Massachusetts, một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý.

 

"Cơ mà tên này nhát như thỏ đế vậy. Nghe thiên hạ đồn lúc ở Mỹ, anh ấy đắc tội người khác, bị chĩa súng vào đầu, lão đại đã ra mặt cứu anh ấy. Từ đó trở đi, tên này nghe lời lão đại răm rắp."

 

Ô Kiều trợn to mắt, không ngờ có cả chuyện này.

 

Những hiểu biết của cô về Trình Lệnh Thời chỉ dừng lại ở thị trấn Thanh Đường thuở đầu, sau đó thì tìm hiểu thêm qua tin tức, báo đài.

 

Cô từng xem tất cả các cuộc phỏng vấn về Trình Lệnh Thời, biết anh đã trải qua nhiều thăng trầm thế nào trong những ngày đầu gây dựng sự nghiệp, nhưng đó đều chỉ là bề nổi.

 

Giờ phút này, Ô Kiều chợt ngơ ngác nhận ra dường như mình chưa bao giờ thực sự bước chân vào thế giới của Trình Lệnh Thời cả.

 

"Đúng rồi, còn em thì sao?" Cố Thanh Từ huých nhẹ cùi chỏ vào eo Ô Kiều.

 

Ô Kiều ngẩn người: "Em gì ạ?"

 

Cố Thanh Từ làm biểu cảm "đừng giả ngu với chị", nói: "Cao Lĩnh bảo em được lão đại cướp về kìa."

 

Cướp... Cướp về?

 

Cách nói hoang đường ấy khiến trái tim Ô Kiều bỗng dưng đánh trống thình thịch liên hồi một cách lạ lùng, tâm trí cũng trống rỗng như tờ giấy trắng, hoá đá tại chỗ.

 

Mặc dù cô thừa biết ý của Cố Thanh Từ không phải như vậy nhưng cách nói ấy vẫn khiến lòng cô xao xuyến.

 

Hồi lâu sau, Ô Kiều nhẹ nhàng đính chính lại: "Không phải đâu ạ, anh ấy làm gì cướp em."

 

Đúng lúc này, thang máy tới nơi, hai người nhanh chóng đi vào thang máy.

 

Bởi vì có cả người của những công ty khác trong thang máy, không nên nhắc lại đề tài lúc nãy nên Cố Thanh Từ đổi chủ đề, trò chuyện với cô về việc khác.

 

Xuống tầng một, hai người ra khỏi thang máy.

 

Điện thoại của Ô Kiều rung lên.

 

Cô lấy ra, vội vàng nhích sang bên cạnh một chút một cách thận trọng. Cố Thanh Từ đang mải mê tám chuyện nên không chú ý tới hành động nhỏ của cô.

 

Ô Kiều mở tin nhắn WeChat vừa nhận được ra.

 

Trình Lệnh Thời: [Có đấy.]

 

Câu nói không đầu không đuôi này làm Ô Kiều ngơ ngác.

 

Thế là cô trả lời: [Sao?]

 

Ai ngờ, giây kế tiếp, cô nhận được một bức ảnh.

 

Là ảnh chụp cửa thang máy.

 

Ô Kiều nhìn lướt qua, cảm thấy khá quen thuộc. Lúc quay đầu lại kiểm tra, cô phát hiện đây là thang máy trước văn phòng của Thời Hằng.

 

Trong phút chốc, dường như Ô Kiều đã hiểu ý nghĩa của hai chữ này.

 

“Không phải đâu ạ, anh ấy làm gì cướp em.”

 

“Có đấy.”

 

Chẳng lẽ lúc nãy anh cũng có ở trong thang máy bên kia?

 

Hai người lo nói chuyện quá nên không nhận ra anh cũng có mặt ở đó?

 

Như để kiểm chứng suy đoán của Ô Kiều, lại có một tin nhắn được gửi cho cô.

 

Trình Lệnh Thời: [Bàn tán sau lưng cấp trên, ăn trưa xong thì tới văn phòng của anh một chuyến.]


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)