TÌM NHANH
HOA YÊU VÀ CÔNG TỬ
Tác giả: Liễu Ức Chi
View: 1.140
Chương trước
Chương 3
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật
Upload by Mật

 

Chỉ là không ngờ trời phạt lại đến nhanh như vậy, hoa yêu bảo vệ hắn, tiêu tan nguyên thần, Kim Mộ An lông tóc không tổn, hình như cũng không phát hiện.

 

50 năm, vừa quay đầu lại, chỉ còn 5 năm.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sáng sớm, hoa yêu lôi kéo hắn ra cửa, nói cho chính hắn rằng đã tu luyện thân thể, không sợ ánh mặt trời nữa, cùng hắn đi xem sông núi, đi qua đầu đường, Kim Mộ An gặp người quen thì mở miệng giới thiệu: “Đây là thê tử của ta.”

 

Sau khi mặt trời xuống núi, nàng dựa vào vai Kim Mộ An, nhẹ giọng nói: “Ta cần đi xa nhà một chuyến, ít ngày nữa sẽ trở về.”

 

Kim Mộ An cúi đầu: “Được, nhớ tự chiếu cố bản thân cho tốt, khi trở về nếu là thiếu một sợi tóc, phu quân cũng sẽ tức giận.”

 

Nàng quay đầu đi, chớp mắt nước đã tràn mi, chỉ vào hoàng hôn: “Nhìn đi, phu quân đem nó vẽ ra có được không?”

 

“Được.” Hắn ôn nhu trả lời.

 

Ban đêm hắn thu thập hành lý cho hoa yêu, có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói: “Nương tử đừng nhớ nhà.”

 

Hoa yêu cười đáp: “Phu quân mạc ưu*.”

 

Nàng xoay người, Kim Mộ An rơi lệ, hắn vươn tay nửa ngày rồi vô lực rũ xuống.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Mạc ưu, mạc ưu……

 

Nửa đêm, hoa yêu vẫn diệt, một cọng tóc cũng không lưu lại.

 

Sau này, hắn giành cả đời trồng hoa cỏ, vẽ tranh cả đời.

 

Hắn lại sống 50 năm.

 

Hắn vẽ lên dù, có mẫu đơn diễm lệ, có núi sông, còn có tuyệt thế giai nhân……

 

Mưa xuống, người đi đường căng dù, trên dù có tranh.

 

Khách nhân bung dù che mưa, trên dù vẽ hoa yêu.

 

Có mưa, có tranh, chỉ là người không ở.

 

Trước sau Kim Mộ An vẫn dùng cây dù kia, mà nay mặt dù đã rách nát, dù che một lão nhân gia đầu đã điểm hoa râm. Cây dù xẹt qua, ông ngửa đầu, nhìn không trung mỉm cười.

 

—— thê tử của ta, ngươi thấy được sao?

 

Đời sau có người nói: “Kim công tử này, là thấy sắc nảy lòng tham.”

 

Có người phụ họa: “Xác thật như thế, chỉ là ý này, nổi lên cả đời.”

 

  • Mạc Ưu: biểu hiện cho việc có đại tang cũng có thể là dặn dò đừng lo âu.
lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)