TÌM NHANH
KẾT HÔN TUY ĐÁNG XẤU HỔ NHƯNG HỮU DỤNG
View: 602
Chương trước
Chương 57: Nghẹn ngào
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna
Upload by [LA] De Luna

 

Edit : Yêu Nữ

Beta : Jen

 

Thời điểm Mễ Nhiễm xuất viện, Lục Phỉ Nguyên ôm cô đi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Lúc đầu cô muốn tự mình đi, nhưng bác sĩ dặn dò trong vòng một tuần không thể xuống đất, cho nên Lục Phỉ Nguyên không nói hai lời, đem cô ôm lên, sau đó sải bước đi ra ngoài.

 

Cho dù hiện tại đã là buổi tối, nhưng người trên hành lang bệnh viện vẫn khá nhiều người. Rất nhiều người đều bước chậm chân lại, nhìn tuấn nam ôm mỹ nữ….

 

Mễ Nhiễm nhẹ nhàng nói:" Phỉ Nguyên, chúng ta làm như này có phải mất lịch sự không…."

 

Lục Phỉ Nguyên một tay ôm eo cô, một tay khác vòng qua đầu gối cô. Sắc mặt hắn bình tĩnh, một chút cũng không để ý đến những tiếng ồn ào xung quanh : “ Nếu biết không lịch sự, vậy thì em phải dưỡng thương thật tốt.”

 

“ Thật sự không thể xuống đất sao?! Như vậy cũng quá nhàm chán!” Mễ Nhiễm không tình nguyện mà hừ hừ.

 

Lục Phỉ Nguyên đặt cô ở ghế sau: “ Em không phải còn tư liệu muốn xem sao? Thừa dịp nghỉ ngơi này tranh thủ xem đi.”

 

“ Vậy được rồi.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mễ Nhiễm tuân lệnh.

 

Sau khi về nhà, cô lập tức gọi điện thoại cho bà Lâm báo bình an. Hơn nữa nói với bà: Con gái bà hôm nay gặp phải biến thái, bị kinh sợ, hiện tại cô ấy về nhà nghỉ ngơi, nếu bà có rảnh mà không ngại đi an ủi cô ấy một chút.”

 

Cúp điện thoại, tầm mắt Mễ Nhiễm dừng trước băng gạc trên chân…… Được rồi, lúc trước cô coi thường người tàn tật, hiện giờ cô liền biến thành người tàn tật.

 

Nhưng kể cả thân thể biến thành người tàn tật, Lục Phỉ Nguyên cũng không buông tha cho cô. Thân thể hắn ấm áp áp xuống, thời điểm áp xuống cũng không hề có ý tứ thương tiếc. Mễ Nhiễm hai tay đặt trên eo hắn, không ngừng rên hừ hừ, hắn nhẹ điểm, cô mềm lòng.

 

Lục Phỉ Nguyên thật cẩn thận tránh đi vết thương mắt cá chân cô, nhưng những địa phương khác lại không có buông tha cô.

 

“..... Để em có thể nhớ lâu, xem em có dám cứng đầu không?!”

 

“ Hừ….” Mễ Nhiễm rầu rĩ nức nở một tiếng: “ Em lại không phải cố ý…”

 

Một trận hoan ái, mồ hôi đều thấm vào khăn trải giường.

 

Ngày hôm sau sau khi Lục Phỉ Nguyên đi làm, Mễ Nhiễm vất vả một lúc mới bò lên.

 

Cô không cầm được ở trên Blog phỉ nhổ 

 

[ …… Còn chưa có kết hôn, hắn đã sung mãnh như vậy, nếu mà kết hôn, về sau còn không phải ….. Ô ô ô.]

 

Có thể đoán được, một tháng tiếp theo sẽ có cái dạng" Bi thảm " gì.

 

******

Mặt khác.

 

Lúc này Lâm Lạp đã trở về nhà.

 

Sau khi cô biến mất vô cớ không lý do vào ngày hôm qua, công ty trên dưới điều động một nhóm, tìm cô nhưng tìm mãi không thấy, người đại diện thiếu chút nữa báo cảnh sát. Cũng may cô hiện tại bình an trở lại, lại làm thêm hai buổi họp báo để loại bỏ ảnh hưởng..

Bận rộn đến tận sáng hôm sau, Lâm Lạp mới có thể về nhà nghỉ ngơi.

 

Cũng chính lúc này, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa nhà mình.

 

Tuy rằng người phụ nữ này đã có tuổi, nhưng quần áo  trắng phiêu phiêu xinh đẹp, mặt mày đoan trang như tranh vẽ, vừa nhìn liền biết lúc trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.

 

Lâm Lạp dụi dụi mắt, còn tưởng chính mình nhìn nhầm rồi, nhưng mà trong khoảnh khắc người phụ nữ đến gần, trên tay còn xách theo một chiếc túi.

 

“ Mẹ”

 

Lâm Lạp giật mình xác thực nói.

 

Nơi này chỉ có một con đường, cô đành cắn răng đi qua.

 

“ Mễ Nhiên gọi điện thoại tới, nói con đã chịu sợ hãi: “ Lâm Giác không mặn không nhạt mà nói với con gái: “ Mẹ qua đây ở với con vài ngày.”

 

“ Mẹ….” Lâm Lạp có chút khó xử nói: “ Con không biết mẹ sẽ đến đây.” Trong nháy mắt cô nghĩ tới ga trải giường chưa thu xếp lại, trống Jazz còn chưa lau sạch sẽ, trong phong phếp bếp chén đũa còn chưa thu dọn. Mà những điều này khi còn nhỏ đều sẽ chọc cho mẹ cô đánh chửi.

 

“ Đi vào rồi nói sau.’

 

“ Lâm Giác đã nhìn thấu suy nghĩ của con gái mình.

 

******

 

Đều nói không ai hiểu con bằng mẹ, Lâm Giác hiểu được đứa con gái mình sinh ra.

 

Lâm Lạp từ nhỏ đã thông minh lanh lợi nhưng lại thiếu tính nhẫn lại kiên trì, làm việc gì cũng dễ dàng bỏ cuộc giữa chừng.

 

----- Bà đã ghi danh cho con gái vào nhiều lớp bổ túc. Nhưng trừ bỏ dương cầm cùng đàn ghi-ta Lâm Lạp đều không có học giỏi. Ngược lại lãng phí nhiều thời gian.

 

Có một lần bà mang con gái đi du lịch, đi ngang qua một đạo quán, liền nhờ người xem số mệnh con gái bà. Ông thầy đoán mệnh nói, cô là có mệnh phú quý, chỉ là đường tình duyên lận đận gian nan. Nếu có thể thông suốt tình duyên, về sau chắc chắn đại phú đại quý cả đời.

 

Bà vốn nghĩ rằng chính mình hiểu rõ con gái.

 

Nhưng sau 18 tuổi, con gái bà lại xa lạ không khác gì người qua đường.

 

Sau khi có tiền, cô đã dọn ra ở riêng, vô luận có khuyên can như thế nào cũng không chịu quay lại.

 

Có một lần, bà đi công ty con gái, với danh nghĩa người giám hộ, yêu cầu công ty hủy bỏ hợp đồng với con gái bà. Kết quả sau khi Lâm Lạp biết, liền chạy vội tới trước mặt bà khóc lớn-----

 

“Mẹ, mẹ chỉ là một người kinh doanh, trong mắt mẹ chỉ có những quy tắc của giới làm ăn. Con không phải là một tác phẩm, con là người, con là người sống, con muốn sống một cuộc sống con muốn, mẹ đừng có quản con!”

 

“Con trừ bỏ là công cụ để mẹ khoe mẽ ra, con còn là cái gì?! Con chẳng là cái gì cả, con sau này sẽ không nghe lời mẹ nữa!”

 

Sau đó, con gái đã kéo thông tin liên lạc của bà vào danh sách đen.

 

Sau đó, con gái bà sống một cuộc sống minh tinh mà bà không thể tưởng tượng được.

 

Sau đó, con gái bà nổi danh, bởi vì nó yêu người tàn tật, lún sâu.

 

Bà không nhận ra đứa con gái này nữa rồi….

……

 

Thẳng cho đến đêm hôm đó, Mễ Nhiễm cùng bà nói chuyện xuyết đêm. Bà mới bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, bà đã làm sai điều gì, cho tới nay đã nhìn lầm cái gì.

 

Còn không thói quen mẫu thân Lâm Lạp gắp một giường chăn đặt ở trên sô pha:“Mẹ, giường nệm bên kia con chưa chuẩn bị, mẹ ngủ giường con đi, tối nay con ngủ trên sofa được rồi.”

 

Lâm Giác lắc đầu:  ‘Không, đêm nay hai mẹ con chúng ta cùng nhau ngủ.”

 

“ Mẹ?” Lâm Lạp ngạc nghiên.

 

--- Hai mẹ con cô đã rất lâu không có ngủ cùng nhau. Đại khái là mười năm? Mười lăm năm? Không nhớ rõ, mẹ từ rất sớm đã dạy cô tự lập.

 

Nhưng bây giờ, mẹ cô ôn nhu nói: “Từ nhỏ con đã hay gặp ác mộng, ngày hôm qua bị kinh sợ như vậy, mẹ nghĩ con lại sẽ gặp ác mộng, đêm nay mẹ sẽ cùng con ngủ.”

 

“ Mẹ….” mũi Lâm Lạp đau xót, trong lòng lại có hương vị nói không nên lời.

 

Đêm khuya.

 

Con gái cùng mẹ ôm nhau.

 

Lâm Giác nhìn con gái ngủ ngoan, lại nghĩ tới lời Mễ Nhiễm nói ngày đó----

 

“ Lâm phu nhân, Lâm Lạp cũng có bí mật của mình, bà luôn oán giận cô ấy, cũng không hỏi xem trong lòng cô ấy muốn cái gì, tất nhiên sẽ cùng cô ấy ngày càng xa lạ.”

 

“ Lâm phu nhân, con gái bà đi đến tình trạng này, bà là người chịu trách nhiệm lớn nhất. Mà bà lại mặc kệ cô ấy không hỏi han tám năm, bà cảm thấy, bà đang lợi dụng sai lầm của mình, bà muốn trừng phạt ai?”

 

“ Bà nói con gái bà sa đọa, không biết hối cải. Nhưng Lâm Lạp trong mắt tôi, cái người mà bà gọi là sa đọa tám năm, ra năm cuốn album, tổ chức hai buổi biểu diễn rồi quyên tặng cho những tổ chức phục hồi chức năng người tàn tật vài ngàn vạn. Cô ấy là một ca sĩ từ thiện ưu tú, nhưng bà bởi vì cô ấy thích người tàn tật, liền phủ sạch hết những nỗ lực của cổ…..”

 

“ Có thời gian, bà nên xem những đánh giá về Lâm Lạp trên mạng. Bà cảm thấy mọi người đều đang mắng cô ấy sa đọa cùng vô sỉ sao, kỳ thật, càng ngày càng nhiều người thán phục cùng ngưỡng mộ những lòng lốt cô ấy đã làm….”

 

Thì ra mọi người đánh giá con gái mình như vậy sao?

 

Bọn họ không có cười nhạo cô viết những bài hát điên cuồng, ngược lại vô tay tán thưởng tài năng của cô.

 

Chỉ nghĩ đến việc con gái thích người tàn tật, Lâm Giác lại rũ mi mắt xuống: “ Đứa nhỏ ngốc, mẹ chỉ là hy vọng con có thể sống một cuộc sống hạnh phúc…”

 

“ Nhưng những người tàn tật đó, đến bọn họ còn chăm sóc không tốt, vậy làm sao họ có thể chăm sóc Tiểu Lạp đây?”

 

“ Con không thật sự trải qua đau khổ, còn muốn cùng người tàn tật ở bên nhau nghĩ lãng mạng như phim chiếu trên TV. Nhưng con không biết, một người như vậy sẽ không thể tự chăm sóc bản thân, hắn sẽ liên lụy đến cuộc sống của con.”

 

“ Mẹ biết, con coi trọng người tàn tật kia, nhưng người kia không xứng với con….’

 

Nói xong, Lâm Giác thở dài, tiện đà ôm con gái, chậm rãi nằm xuống.

 

“ Con lớn rồi, mẹ cũng không có lời nào để nói. Nhưng mẹ thật sự không muốn nhìn thấy con đi lầm đường, sau đó hối hận cả đời…”

 

“ Lúc trước ông bà ngoại con cũng phản đối cho mẹ lấy ba con, lúc ấy ta đã uy hiếp họ nhảy lầu….. Con không biết, cả đời này sai phạm lớn nhất chính là không nghe lời cha mẹ nói…”

 

Nói xong, Lâm Giác chậm rãi nhắm hai mắt lại.

 

Nhưng một lát sau, Lâm Lạp mở mắt---- Cách mười mấy năm, cùng mẹ mình ngủ, cô vốn dĩ ngủ không được. Hiện tại nghe bà nói. cô càng thêm ngủ không được.

 

*****

 

Ngày hôm sau, Lâm Lạp rời giường sớm, cô muốn đi gặp Phùng Qua.

 

Hôm nay là ngày 15, cũng là ngày đóng tiền viện dưỡng lão hàng tháng.

 

Lúc cô xuất phát đi, mẹ cô đã đi rồi. Trong công ty mọi việc lớn nhỏ, đều phải chủ tịch quyết định.

 

Cô mang theo kính râm, khẩu trang, dùng khăn quàng cổ đem mình che đậy vững chắc , sau đó mới bắt xe taxi đi viện điều dưỡng.

 

Lần thăm này cũng không khác gì quá khứ, Chỉ là cụ ông trông cửa nói cho cô biết, Phùng Qua không ở thư viện, gần đây hắn thích hội họa, không ngừng chạy đến phòng vẽ tranh.

 

Lâm Lạp đến phòng vẽ tranh, hy vọng cho Phùng Qua một bất ngờ.

 

Hôm nay, cô mang đến cho Phùng Qua bánh mà hắn thích ăn, lúc trước hắn luôn luyến tiếc mua loại đồ ăn đắt tiền như vậy, nói là quá lãng phí tiền.

 

Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi bay mấy bức rèm phòng tranh. Khi ánh mắt cô khẽ ngước lên, liền dừng ở bức tranh.

 

----- Lộ ra là tranh chân dung của một người phụ nữ, đơn giản chỉ là bức phác thảo, tuy rằn chỉ là bán thành phẩm, như vậy cũng có thể đoán ra rằng--- Phùng Qua vẽ phụ nữ này không phải cô.

 

Đôi mắt ở trung tâm bức tranh đã bán đứng thân phận của chủ nhân. cô lập tức nhận ra đó là Mễ Nhiên mà cô mới gặp vài ngày trước.

 

Đột nhiên, Lâm Lạp bưng kín miệng, liền sợ chính mình cười ra, lại không khỏi cong eo.

 

------ Thực sự là một trò cười, cô quen biết Phùng Qua suốt 5 năm, cũng chưa gặp qua hắn vẽ chân dung mình. Nhưng Phùng Qua cùng Mễ Nhiên chỉ gặp qua một lần, hắn lại muốn đem Mễ Nhiên vẽ ra!

 

Cô dùng thời gian 5 năm, thì ra cũng không thắng nổi người khác chỉ gặp một lần sao?!

 

Như vậy mối quan hệ cộng sinh ràng buộc lẫn nhau chỉ là một trò đùa sao?!

 

Lúc này, Phùng Qua nghe được tiếng động ngoài cửa sổ, hắn xoay người đặt bút chì xuống.

 

Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt cô. Ánh mắt không chút lùi bước nào, hắn thực thản nhiên, cũng thực đồng tình với cô. Giống như biết cô vì sao lại cười , vì sao không cười nổi

 

“....Phùng Qua.” Lâm Lạp nghe thấy giọng nói chính mình: “ Anh nói cho em, người anh thích là Mễ Nhiên kia đúng hay khong?!”

 

“Đúng vậy”

 

“ Nhưng anh chỉ gặp cô ấy một lần! Một lần gặp, chẳng lẽ chỉ một lần gặp này anh có khẳng định Mễ Nhiên là người tốt sao?”

 

“ Lâm Lạp.” Phùng Qua nhàn nhạt nói: “ Loại cảm giác này anh cũng không nói lên lời được, nhưng em biết đất, em năm đó coi trọng anh cũng chỉ là một lần gặp. Em đối với anh nhất kiến chung tình, như vậy anh cũng có thể đối với người phụ nữ khác nhất kiến chung tình.”

 

“Nhất kiến chung tình?!”

 

Lâm Lạp tự giễu lặp lại câu nói.

 

“ Không sai, khi anh nhìn thấy cô ấy, anh liền có suy nghĩ, nếu anh là một người đàn ông hoàn thiện, như vậy anh có thể theo đuổi người con gái anh yêu.”

 

Phụ nữ thường sẽ nhất kiến chung tình, lại không biết kỳ thật  đàn ông lại dễ dàng nhất kiến chung tình nhất.

 

Lâm Lạp cười lạnh nói: “ Bởi vì cô ấy lớn lên rất xinh đẹp đúng không?”



 

“ Khẳng định cô ấy không xinh đẹp bằng em, nhưng cô ấy cho anh cảm giác rất tốt, trước kia anh chưa từng ở trước mặt nữ nhân khác nhìn thấy vẻ khí chất ôn nhu như vậy.”

 

“Nếu em nói với anh: Mễ Nhiên là một người phụ nữ độc ác, anh sẽ làm sao?!”



 

“ Sẽ không, nếu cô ấy là người tâm địa độc ác, em sẽ không nói chuyện với anh bình tĩnh như vậy.”

 

Ở chung 5 năm, Phùng Qua đã hiểu con người Lâm Lạp. Nếu hắn nhìn nhầm, Lâm Lạp đã sớm nói móc châm chọc hắn mù mắt, nhưng hiện tại, Lâm Lạp còn ở cùng hắn giảng đạo lý, đây là đại biểu cho một việc--- Lâm Lạp đối với Mễ Nhiên không có bất kỳ chán ghét gì.

 

Lâm Lạp biết suy nghĩ mình bị nhìn thấu, cô lạnh lùng nói: “ Chúc mừng anh, ánh mắt nhìn người của anh rất chuẩn. Mễ Nhiên xác thật không thể bắt bẻ. Chỉ là cô ấy đã có người yêu, em khuyên anh đừng quấy rầy cô ấy.”

 

“ Anh hiểu rõ.” Phùng Qua di chuyển xe lăn đi qua cô, thở dài không nghe được: “ Thời điểm anh nhìn thấy cô ấy, anh liền biết, cô ấy khẳng định là một cô gái đang rất hạnh phúc.”

 

“ Vậy anh nên hiểu rõ, hôm nay anh không nên vẽ cô ấy.”



 

“ Đây là quyền tự do của anh, không ai quy định anh không thể chiêm ngưỡng một cô gái đẹp.”

 

“ Hừ” Lâm Lạp cười lạnh.

 

Tuy rằng ngoài miệng bọn họ đều nói không thích, không yêu, chỉ cho nhau lợi dụng mà thôi. Nhưng sâu trong nội tâm cô cảm thấy: Chính mình đối với Phùng Qua mà nói. khẳng định là sự tồn tại đặc biệt. Ngày này qua ngày khác, đến ngay cả cây vạn tuế cũng có thể nở hoa, huống chi là hai người có máu thịt cảm xúc.

.

Nhưng cho đến ngày hôm nay, một bức vẽ đã khiến cô hiểu rõ--- Tình cảm 5 năm trời chỉ là tình cảm một bên tình nguyện mà thôi.

 

------ Người lạ gặp nhau tức là duyên, yêu hay không yêu là tự do của mỗi người.

 

Phùng Qua từ đầu chí cuối lựa chọn không yêu.

 

Cô chỉ cảm thấy trong lòng như có một cái gai đâm vào, từ từ đi vào đau một chút sau đó là sinh ra tuyệt vọng tràn ngập.

 

Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết.

 

“ Là em hồ đồ, sao có thể cưỡng cầu anh chứ…”

 

Nói rồi, Lâm Lạp cầm lấy bút chì trên bàn, viết một dãy số trên bức tranh------

 

“ Đây là số của Mễ Nhiên, em biết anh ở chỗ này rất nhàm chán, hy vọng có người có thể cùng anh trò chuyện. Nhưng người kia không phải em.”

 

Phùng Qua nói: “ Cảm ơn.”

 

Lần này hắn thật tâm nói lời cảm ơn.

 

“ Không cần cảm ơn.” Lâm Lạp đội mũ lưỡi trai rồi đặt bút xuống tiêu sái rời đi: “ Mễ Nhiên cô ấy gần đây bị thương, anh gọi điện an ủi cô ấy một chút đi!”

 

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà rơi viện điều dưỡng đi, dọc theo đường đi đều là áp lực nghẹn ngào.




 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)