TÌM NHANH
KHI TÔI XUYÊN THÀNH TỔNG TÀI BÁ ĐẠO
View: 7.102
Chương trước
Chương 3 - Kết Thúc
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần
Upload by [L.A]_Hạ Tần

Chương 3

 

Sau khi con nuôi đi, tôi cũng không có gì không quen, chỉ là trong nhà thiếu đi một người vung sắc mặt cho tôi nhìn, tôi còn nhẹ nhõm vui mừng hơn, đúng, tổng tài cao quý như tôi mới không thừa nhận tôi có chút không nỡ đâu.

 

Chỉ là hoa đào của tôi vẫn luôn không ra sao cả. Luôn luôn không gặp được người thích hợp.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Còn anh người mẫu Pháp dáng người đẹp kia, tôi đã sớm chia tay với anh ta rồi, bởi vì anh ta quá kém thông minh, ngay cả chuyện hãm hại vu cáo người khác cũng không biết.

 

Về sau tôi nghe đề nghị của quản gia, đến quán bar đi tìm diễm ngộ. Nhưng tìm mấy năm, đều không có ai vừa mắt.

 

Cấp dưới đều cho rằng tôi tổn thương vì tình sẽ không yêu ai nữa. Còn luôn trách con nuôi của tôi lòng lang dạ sói.

 

Tổng tài cao lãnh như tôi chưa từng để ý những lời đồn đại nhỏ lẻ này, tục ngữ nói, lời đồn đại dừng lại ở sự khôn ngoan, bọn họ là những tên kém thông minh, dù tôi làm sáng tỏ với họ, bọn họ cũng sẽ cho là tôi phủ nhận.

 

Mấy năm sau, trong một lần ngẫu nhiên tôi gặp lại con nuôi của tôi.

 

Quán bar mờ tối, cậu ấy mặt áo đen quần da, khoa trương gợi cảm. Tôi cũng không nhận ra cậu ấy, là do cậu ấy một mực nhìn tôi không chớp mắt, tôi mới cảm giác được có hơi quen mắt.

 

“Tôi không nghĩ tới cậu lại trở thành dạng này.” Tôi cảm khái.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Con nuôi trả lời: “Tôi đã không còn là tôi của trước kia.”

 

“Ba cậu như thế nào rồi?”

 

“Qua đời.”

 

“…Thật có lỗi.”

 

Con nuôi của tôi thay đổi quá lớn, tôi không tìm ra cảm giác khi ở cùng cậu ấy lúc trước. Luôn cảm thấy ở cùng một chỗ với cậu ấy, cảm giác có chút là lạ, vừa lúc công ty điện thoại tới, tôi sảng khoái tạm biệt cậu ta.

 

Nếu như cậu ấy vẫn là đóa Tiểu Bạch hoa tấu hài ngốc nghếch như trước kia, tôi còn có thể trò chuyện cùng cậu ấy thêm hai câu, thậm chí còn mời cậu ấy về nhà ở mấy ngày, bởi vì chúng tôi vẫn còn mối quan hệ mẹ con nha.

 

Dù cậu ấy bị mẹ tôi đuổi khỏi hộ khẩu, tôi còn sẵn lòng lần nữa đem cậu ấy về. Nhưng mà cậu ấy lại không phải là cậu ấy.

 

Tiểu Bạch hoa dính người trước kia chán ghét hương vị phong trần.

 

Không qua mấy ngày, lúc tôi tựa trên chiếc Rolls Royce bản giới hạn toàn cầu chờ đợi bạn trai lại gặp lại con nuôi của tôi.

 

Đi theo bên cạnh cậu ấy là một đứa bé, mi thanh mục tú phấn điêu ngọc trác. Tôi lại nhìn đứa bé kia, có chút cảm giác thân thiết khó hiểu.

 

Con nuôi kéo tay đứa bé, nhìn tôi muốn nói lại thôi. Tôi không thể nhìn nổi cái bộ dạng xoắn xuýt có chuyện không nói kia, thế là tôi chủ động mở miệng hỏi thăm: “Đây là con của ai vậy?”

 

Cậu ấy dừng một chút, nói: “Của tôi.”

 

Tôi cũng sựng lại một chút: “Cậu kết hôn rồi?” Kết hôn mà cũng không báo cho mẹ nuôi một tiếng hả? Hồng bao mấy ngàn vạn đưa không được quả thực là tra tấn chứng ám ảnh cưỡng chế của tôi.

 

Con nuôi bỗng nhiên ngẩng đầu, vội vàng mở miệng: “Không, Tôi…” Lời nói dừng lại, dường như cậu ấy rất thống khổ do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu: “Ừm, kết hôn.”

 

Tôi mặt không đổi sắc nhìn cậu ấy, đứa bé bên cạnh mặt không đổi sắc nhìn tôi.

 

Tôi đang nghĩ, dáng vẻ con nuôi thống khổ như vậy, chắc chắn là vợ của cậu ấy đối xử không tốt với cậu ấy, tôi muốn dạy dỗ vợ cậu ấy một chút.

 

Vừa đúng lúc này, bạn trai tôi từ khách sạn năm sao bước ra, tôi tạm biệt hai người bọn họ, sau đó lôi kéo tay bạn trai cùng nhau lên Rolls Royce.

 

Ngày hôm sau ở công ty, trong một buổi đàm phán buôn bán mấy trăm vạn, trợ lý nói với tôi có một đứa bé ầm ĩ muốn gặp tôi, mà đứa bé kia lớn lên còn rất giống tôi.

 

Tôi lập tức nghi hoặc, chờ khi đứa bé kia đến, tôi mới phát hiện, đó không phải là con trai của con nuôi sao?

 

“Anh bạn nhỏ, nhóc có chuyện gì?” Tôi hỏi, sẵn tiện dò xét bề ngoài nhóc ấy xem nó giống tôi ở chỗ nào. Rất nhanh, tôi phát hiện trợ lý nói láo, đứa nhỏ này ngoại trừ gương mặt không biểu cảm có chút giống tôi, cái khác không hề giống.

 

Đứa bé lấy từ ba lô một tấm ảnh chụp, là ảnh tôi và con nuôi chụp chung. Cậu ấy chỉ vào tôi trên tấm ảnh, hỏi: “Cô cùng ba ba có quan hệ như thế nào? Vì sao mỗi lần ba ba thấy cô, đều sẽ khổ sở như vậy? Có phải cô đã từng có lỗi với ba ba của con không?”

 

Tôi cảm thấy buồn cười: “Tôi không hề có lỗi với ba ba của nhóc.”

 

Giọng nói của đứa bé lạnh lùng: “Không thể nào.”

 

“Ba ba của nhóc cầm 100 vạn của mẹ tôi, từ đó đáp ứng rời khỏi tôi. Có thể cậu ấy áy náy nên mới nhìn thấy tôi là khổ sở đó.”

 

Thấy mặt đứa bé viết đầy kinh ngạc, tôi vô cùng thiện chí nói cho nó biết: “Nhóc đi nói với ba ba nhóc rằng tôi không trách cậu ấy, để cậu ấy đừng tội lỗi. Về sau có khó khăn gì, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ hỗ trợ.”

 

Tiễn nhóc kia đi, người ái mộ con nuôi lại tìm đến tôi gây phiền phức, giận dữ mắng mỏ vì sao tôi luôn làm tổn thương trái tim của con nuôi. Con nuôi của tôi là người trong sáng thiện lương đến cỡ nào, vì sao lại bị tên bạo quân nay chà đạp. Còn nói rằng, năm sáu năm qua, con nuôi trải qua bao nhiêu vất vả, tất cả đều là lỗi của tôi.

 

Tôi không hiểu nổi, nhưng cũng không muốn nghe họ nói nhảm, gọi người đuổi đi.

 

Mẹ tôi thấy tôi độc thân nhiều năm, hết sức đau lòng cho tôi, bà ấy nói với tôi chuyện năm đó là lỗi của bà, bà không nên chia rẽ tôi và con nuôi. Bà nguyện ý giúp tôi tìm con nuôi về.

 

 

Cái quỷ gì? Tôi sợ ngây người chỉ có thể trấn an bà ấy rằng rất nhanh tôi sẽ tìm thấy đối tượng, để cho bà đừng lo lắng.

 

Đương nhiên, đường tắt nhanh nhất để tìm đối tượng chính là đi quán bar. Nơi đó loại hình đàn ông nào cũng có.

 

Tại quán bar, tôi lại gặp con nuôi của tôi, cả người mặc áo đen quần da bồi phụ nữ uống rượu.

 

Lập tức tôi hơi nổi giận, tối thiểu tôi cũng làm mẹ nuôi cậu ấy hơn một năm, cũng coi như tận tâm tận lực dạy bảo cậu ấy, nhưng hôm nay, cậu ấy đã kết hôn vậy mà con bỏ vợ con đi lêu lỏng với người phụ nữ khác, cái này mà truyền ra ngoài, tuyệt đối là vết nhơ lớn trong kiếp sống tổng tài của tôi.

 

Thế là tôi mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, trực tiếp lôi cậu ấy đi.

 

“Cậu nói đi, đến cùng cậu đang làm cái gì? Uống rượu với những người phụ nữ khác? Đây là chuyện cậu nên làm sao?” Tôi mắng cậu ấy.

 

Từ khi tôi xuất hiện kéo con nuôi đi, cậu ấy vẫn ở trong trạng thái mất hồn, đến khi bị tôi mắng, cậu ấy mới lấy tại tinh thần.

 

“Cô cũng không phải là ai của tôi, không cần cô quan tâm tôi.” Cậu ấy cúi đầu nói

 

“Tôi mặc kệ cậu thì ai quản cậu?”

 

 

Con nuôi khẽ giật mình, viền mắt lập tức đỏ lên. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi: “Cô quản người đàn ông của cô cho tốt được rồi, tôi và cô không thân không quen, tôi không cần cô quản tôi.”

 

Tôi vừa định nói với cậu ấy, ai nói chúng ta không thân không quen, cậu là con trai tôi nha, thì một người phụ nữ quần áo phong cách xuất hiện.

 

Người phụ nữ dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn tôi, còn mắng tôi, nói tôi là cặn bã, không cho con nuôi được hạnh phúc, nói nhiều cái không thể nào hiểu được.

 

Tôi nghẹn họng, mặc kệ bọn họ, tôi đi tìm người đàn ông làm ấm giường cho tôi.

 

Xa xa còn nghe được tiếng nói của người phụ nữ kia: “… Vì sao anh vẫn yêu cô ta…. Cô ta căn bản không xứng để anh đặt trong lòng… Em quan tâm anh sáu năm, vì sao anh không cho em một cơ hội….”

 

Chưa được mấy ngày, quán rượu này đóng cửa, nghe nói ông chủ của nơi này kiếm đủ 100 vạn nên không làm nữa. Tôi cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì quán rượu này buôn bán cũng không tệ. Tôi cảm thấy đầu óc của ông chủ này với đầu óc của con nuôi tôi là có hố giống nhau.

 

Tôi tiếc nuối lái Rolls Royce quay về công ty.

 

Vừa trở lại công ty, trợ lý lập tức nói cho tôi rằng có một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú hết sức thanh thuần đến tìm tôi.

 

Tôi tự động bỏ đi hình dung của trợ lý, nghĩ đến có người đàn ông nào tìm tôi chứ, số đào hoa của tôi cũng không tốt. Mấy năm nay, ngoại trừ anh người mẫu Pháp thật sự yêu thương tôi, những bạn trai khác đều được tôi gom thành bạn thân chốn khuê phòng.

 

Tôi vừa đi vào văn phòng, lập tức phát hiện người đàn ông kia chính là con nuôi.

 

Cậu ấy cầm chi phiếu 100 vạn đưa cho tôi, nói là phải trả tiền cho tôi.

 

Bỗng nhiên tôi hơi xúc động.

 

“Cậu không cần trả, tôi không trách cậu cầm 100 vạn của mẹ tôi, đây là chuyện mạng người quan trọng, là giúp người làm niềm vui. Huống chi cậu cũng không phải người ngoài.”

 

Viền mắt con nuôi đỏ lên: “…Không phải… Người ngoài ư…”

 

Tôi đem chi phiếu để lại vào tay cậu ấy: “Tất nhiên không phải người ngoài, sau này cậu có gì khó khăn đều có thể nói với tôi, nuôi dưỡng một đứa bé không dễ dàng.”

 

Nhưng con nuôi quả thật là không chịu lấy lại, cuối cùng chạy trốn.

 

Nhưng con trai của con nuôi lại thường xuyên đến tìm tôi, nó nói cho tôi cùng ba ba nó kết hôn, nó nói ba ba của nó cả ngày đều khổ sở, mỗi ngày nhìn ảnh chụp của tôi, cũng không chịu ăn cơm.

 

Chẳng biết tại sao, tôi nghe xong cả người nổi da gà. Đứa nhỏ này cả ngày tác hợp tôi và con nuôi của tôi, nếu như nó không phải cháu tôi, tôi đã sớm cởi quần nó ra đánh bốp bốp bốp rồi.

 

Cấp dưới thấy tôi không chiếu cố con nuôi giống khi xưa, còn não bổ bởi vì con nuôi có con trai, tôi thương tâm gần chết nên hận cậu ấy. Họ còn luôn khuyên tôi, kỳ thực đứa bé cũng không phải là con ruột của con nuôi tôi, đứa cháu tôi tiện nghi được là cháu nuôi. Con nuôi của tôi căn bản không có kết hôn, đều là cậu ấy gạt tôi. Bọn họ cho là tôi sẽ được an ủi một chút, kỳ thực tôi càng không biết phải làm sao, con nuôi tôi đã hai mươi mấy, ra ngoài xông xáo mấy năm, ngay cả con trai cũng là nhận nuôi, uất ức như vậy còn dám trở về gặp tôi.

 

Mà điều làm tôi không thể tiếp thu được nhất chính là, con nuôi của tôi vậy mà ngày não cũng xuất hiện dưới lầu công ty tôi, một mặt xen lẫn những cảm xúc khác chờ mong sự xuất hiện của tôi.

 

Mỗi khi tôi kéo tay nam khuê mật đến quán bar tìm kiếm đàn ông làm ấm giường, bộ dạng con nuôi luôn luôn đau lòng gần chết.

 

Nhưng cậu ấy cũng không nói cái gì mà lẳng lặng đi sau lưng tôi, tôi đi nơi nào cậu ấy cũng theo tới chỗ đó.

 

Sau đó, sinh hoạt cá nhân của tôi hoàn toàn bại lộ dưới cặp mắt cậu ấy. Cậu ấy tận mắt chứng kiến tôi làm cách nào biến bạn trai thành khuê mật, cậu ấy tận mắt thấy tôi mỗi lần gọi trai bao đều là gom đủ bốn người để chơi mạt chược, cậu ấy tận mắt thấy tôi thắng sạch mấy cậu trai bao nghèo không còn một đồng. Cậu ấy tận mắt chứng kiến mỗi lần tôi bị đàn ông chạm vào đều không nhịn được đá văng ra. Cậu ấy còn nghe được nhóm trai bao trêu chọc tôi là xử nữ vạn năm.

 

Vốn là cậu ấy thương tâm gần chết lại trở nên cười ngây ngô không thể nào hiểu nổi.

 

Tổng tài tôi đây cảm thấy mình bị cậu ấy xem như trò cười.

 

Tôi nghĩ tôi độc thân nhiều năm, quả nhiên tình yêu đích thực vẫn là anh người mẫu nước Pháp kia. Mặc dù trí thông minh của anh ta hơi khó nói một chút, mặc dù dã tâm anh ta lớn một chút. Nhưng quả thật anh ta thật lòng yêu thích tôi.

 

Bị con nuôi khinh bỉ như vậy tôi còn chịu được sao? Tôi nhất định sẽ tìm ba dượng cho cậu ấy. Dù cho ba dượng này không phải là ba dượng tốt, nhưng với trí thông minh nghịch thiên của tôi, vẫn có thể bẻ thẳng tính cách vặn vặn vẹo vẹo của anh người mẫu.

 

Ban đêm khi về nhà, con nuôi đi nhờ xe tôi. Tôi không để ý đến cậu ấy, đều là người một nhà, không cần chào hỏi.

 

Cậu ấy ngồi ở ghế cạnh tài xế do dự một hồi, mới lấy dũng khí nói một câu: “Tôi cũng là một xử nam.”

 

Sau khi cậu ấy nói xong, cả khuôn mặt đều đỏ.

 

Tôi nghĩ là cậu ấy đang an ủi tôi, bởi vì mấy cậu trai bao vừa trêu chọc tôi là xử nữ vạn năm đó. Vì không để cho cậu ấy lo lắng, tôi nói với cậu ấy: “Rất nhanh tôi sẽ không phải nữa.”

 

Con nuôi khẽ giật mình, vội vã nghiêng đầu nhìn tôi: “Có ý gì?”

 

Tôi suy nghĩ, trả lời: “Có một người vẫn luôn thích tôi, một mực theo đuổi tôi, đột nhiên tôi cảm thấy người đó không tệ, chuẩn bị tiếp nhận người đó.”

 

“Tiếp, tiếp nhận người đó?” Hô hấp của con nuôi bỗng nhiên dồn dập.

 

“Ừm, dáng dấp vô cùng đẹp trai, có rất nhiều người theo đuổi, mặc dù tuổi tác nhỏ hơn tôi nhiều, nhưng tôi không ngại.”

 

Trái tim con nuôi đập bịch bịch bịch, vừa nhanh vừa mạnh mẽ, ngay cả tôi cũng nghe được.

 

Cậu ấy dùng một tay che trái tim, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đôi mắt như dấy lên một ngọn lửa, cực nóng cực sáng, giọng cậu ấy hơi nghẹn ngào: “Thật sự, đồng ý tiếp nhận người đó sao?”

 

“Ừm.” Tôi gật đầu, thấy cậu ấy nhìn tôi mong đợi giống như một chú chó con vậy, tôi nhìn cậu ấy mà cười: “Cậu vẫn buồn cười như hồi cao trung.”

 

Con nuôi kinh ngạc nhìn mặt của tôi, viền mắt nhanh chóng đỏ lên, nước mắt óng ánh lộp độp rơi xuống.

 

“…Cô cười… Cô vẫn tốt giống như trước đây…”

 

Thường thấy bộ dạng con nuôi luôn luôn hở một tí là rơi lệ, tôi cũng không có gì ngạc nhiên, ném cho cậu ấy một túi khăn giấy cao cấp: “Đã lớn như vậy rồi sao còn thích khóc như vậy, có mất mặt hay không. Không phải chỉ là tìm cho cậu người cha dượng thôi sao? Làm cậu cao hứng đến nỗi…”

 

Khăn giấy cao cấp “bịch” một tiếng, rơi từ trên tay con nuôi xuống đất. Khuôn mặt cậu ấy vốn đỏ bừng huyết sắc nhanh chóng rút hết, chỉ còn vẻ mặt tuấn tú xám trắng.

 

Cậu ấy phảng phất như bị sét đánh, quay đầu nhìn tôi: “Cô, không phải cô nói tiếp nhận tôi sao?”

 

Tôi bị cậu ấy hù dọa, vội vã ngừng xe.

 

“Tôi nói tiếp nhận cậu khi nào?”

 

Con nuôi nhìn tôi, cả người run rẩy, giọng nói cậu ấy bất ổn hỏi tôi: “Vậy cô tiếp nhận ai?”

 

“Kelvin, cái anh người mẫu ở nước Pháp, anh ta theo đuổi tôi 7 năm, tôi…”

 

Con nuôi cắn chặt hàm răng, khóe môi chảy ra máu tươi. Cậu ấy tuyệt vọng nhìn tôi một lát, nhanh chóng mở cửa xe, chạy ra ngoài.

 

Nhất thời tôi không hiểu nổi, trong lòng hơi hơi bất an.

 

Quả nhiên, đến ngày hôm sau, đứa cháu nuôi tôi tiện nghi được đến công ty tìm tôi, nhóc đó lạnh lùng chất vấn tôi, rằng đến cùng tôi đưa ba ba nó đi đâu, ba ba nó một đêm chưa về nhà, mà điện thoại cũng tắt máy.

 

Trong lòng tôi hơi bất an, vội vàng phát động người đi tìm cậu ấy, nhưng mà chẳng biết tại sao, lần này một tổng tài vạn năng như tôi lại không tìm thấy cậu ấy.

 

Giống như cậu ấy bốc hơi khỏi nhân gian.

 

Lần này, tổng tài tôi đây nhận lấy sự chỉ trích của rất nhiều người, người ái mộ con nuôi của tôi ở trên mạng tận lực rải lên rất nhiều lời đồn, mỗi phiên bản đồn đại đều có thể mang lại sự đả kích không nhỏ cho công ty tôi.

 

Tôi vì cứu vãn nguy cơ của công ty, ngày đêm không ngủ nghĩ biện pháp xoay chuyển tình hình.

 

Đợi đến khi sóng gió qua đi, tôi cũng sắp mệt mỏi đến sụp đổ.

 

Cũng không lâu lắm, tôi như thường lệ buổi sáng đi đến công ty, vừa tới công ty tôi đã bị trợ lý bắt được. Trợ lý nói rằng mẹ tôi tới, muốn tôi đến phòng hội nghị gặp bà.

 

Mẹ già kính yêu vẫn chói lọi như thường ngày, bà nói với tôi, bà tìm được tung tích của con nuôi tôi, bà đồng ý tổ chức cho chúng tôi một hôn lễ long trọng.

 

Đối với mẹ, tôi vừa cạn lời vừa cảm động.

 

“Mẹ, mẹ cũng đừng làm việc mù quáng. Con và cậu ấy không có khả năng, cậu ấy là con nuôi của con, là cháu nuôi của mẹ mà.”

 

“Chỉ cần là chân ái, bối phận thì có đáng là gì. Mẹ đau lòng cho con bị tình cảm làm tổn thương, mẹ sợ sau này con không còn cảm giác đối với đàn ông, mẹ sợ sau này con tìm con dâu cho mẹ.”

 

Tôi đành phải trấn an bà, cũng bày tỏ lòng tôi đã có đối tượng, nhất định sẽ nhanh chóng mang về cho bà nhìn.

 

Chỉ là lời hứa của tôi cuối cùng cũng không thực hiện được nữa. Tôi bị bắt cóc. Kẻ bắt cóc này tôi đã gặp, là người ái mộ của con nuôi.

 

Cô ta cầm dao hướng về phía tôi, đầu tiên mắng tôi một trận, trách cứ rằng tôi ép con nuôi cắt cổ tay tự sát, sau đó nói vì không để con nuôi của tôi đau lòng như vậy nữa, cô ta sẽ giết tôi, giải quyết xong hết mọi chuyện.

 

Tôi cho rằng tôi sẽ chết, nhưng mạng tổng tài luôn rất cứng. Tôi được cứu, được con nuôi cứu.

 

Bụng của tôi bị đâm một dao, máu chảy không ngừng, lúc được đưa đến bệnh viện tôi đã lâm vào hôn mê.

 

Tôi nghĩ, tôi thấy hối hận khi nhận nuôi cậu ấy.

 

Từ sau khi nhận nuôi cậu ấy, cuộc sống của tôi đã trở nên lung tung rối loạn. mặt kệ là bị cậu ấy giận, hay là bị người ái mộ của cậu ấy ngáng chân, hay là bị người bên cạnh dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi, hết thảy nhưng điều này, tôi đều rất ghét…

 

Không nghĩ tới, cuối cùng tôi còn xém bị giết…

 

Tất những điều này đều là bởi vì cậu ấy…

 

Có phải vận mệnh của tổng tài nhất định phải dây dưa với Tiểu Bạch hoa hay không?

 

Có phải tổng tài nhất định phải vì Tiểu Bạch hoa mà trở nên thủng trăm ngàn lỗ hay không?

 

Có phải tổng tài nhất định phải yêu Tiểu Bạch hoa hay không?

 

Rõ ràng sở thích của tôi vẫn luôn là cơ bắp gợi cảm, mà không phải là con gà luộc gầy còm đâu á!

 

---

 

Nắng sớm xuyên qua khung cửa chiếu vào phòng, tôi tỉnh dậy.

 

Con nuôi ngồi bên cạnh giường bệnh của tôi, hai mắt sưng đỏ mà nhìn tôi. Tôi nhìn thấy cổ tay phải của cậu ấy quấn băng gạc, máu tươi ẩn ẩn thấm ra từ bên trong.

 

Tôi cam chịu thở dài một hơi, đóa Tiểu Bạch hoa này, tôi sợ là đuổi cũng không đi. Xem như đuổi cậu ấy đi, chỉ cần cậu ấy đau lòng khổ sở, người ái mộ cậu ấy không biết còn ngáng chân tôi bao nhiêu lần nữa.

 

Tôi nghĩ, chỉ cần tôi đối xử tốt với cậu ấy, cuộc sống của tôi sẽ trở nên tốt hơn nhỉ.

 

Tôi giơ tay lên, lau đi nước mắt trên gương mặt cậu ấy.

 

“Đừng khóc, tôi không chết.”

 

Tiểu Bạch hoa ngạc nhiên ngẩng đầu, nước mắt chảy càng nhiều.

 

“Cô tỉnh rồi? Rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi!” Cậu ấy nắm chặt tay của tôi, vừa hôn vừa cọ.

 

Tôi bất đắc dĩ mở miệng: “Không tỉnh chẳng lẽ còn muốn ngủ đến tết sao?”

 

Được rồi, hay là tôi thử tiếp nhận cậu ta đi, ai bảo tôi là tổng tài, mà cậu ấy lại là Tiểu Bạch hoa chứ?

 

-----

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chú ý chú ý! Tiếp theo là bi kịch, cái em gái nhỏ thích tổng tài với Tiểu Bạch hoa nhanh rút lui.

 

Lời editor: Chú ý chú ý, có nón bảo hiểm thì đội vào, có mấy cái đội mấy cái, một cái không đủ đâu.

 

----

 

Nắng sớm xuyên qua khung cửa chiếu vào phòng, tôi tỉnh dậy.

 

Con nuôi ngồi bên cạnh giường bệnh của tôi, hai mắt sưng đỏ mà nhìn tôi. Tôi nhìn thấy cổ tay phải của cậu ấy quấn băng gạc, máu tươi ẩn ẩn thấm ra từ bên trong.

 

Tôi cam chịu thở dài một hơi, đóa Tiểu Bạch hoa này, tôi sợ là đuổi cũng không đi. Xem như đuổi cậu ấy đi, chỉ cần cậu ấy đau lòng khổ sở, người ái mộ cậu ấy không biết còn ngáng chân tôi bao nhiêu lần nữa.

 

Tôi nghĩ, chỉ cần tôi đối xử tốt với cậu ấy, cuộc sống của tôi sẽ trở nên tốt hơn nhỉ.

 

Tôi giơ tay lên, lau đi nước mắt trên gương mặt cậu ấy.

 

“Đừng khóc, tôi không chết.”

 

Tiểu Bạch hoa ngạc nhiên ngẩng đầu, nước mắt chảy càng nhiều.

 

“Cô tỉnh rồi? Rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi!” Cậu ấy nắm chặt tay của tôi, vừa hôn vừa cọ.

 

Tôi bất đắc dĩ mở miệng: “Không tỉnh chẳng lẽ còn muốn ngủ đến tết sao?”

 

Được rồi, hay là tôi thử tiếp nhận cậu ta đi, ai bảo tôi là tổng tài, mà cậu ấy lại là Tiểu Bạch hoa chứ?

 

Vì cậu ấy mà bị bắt trói, bị thương, tổng tài tôi cũng không so đo.

 

Tôi sẽ đem hộ khẩu cậu ấy dời đến dưới danh nghĩa của tôi, sau đó dẫn cậu ấy đi tham gia tất cả các hội nghị thương nghiệp của tôi, làm quen tất cả bạn bè thương trường của tôi, tôi muốn cho cậu ấy có cuộc sống tốt nhất, tôi muốn để cậu ấy trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.

 

Tôi muốn cả thế giới đều biết, Tiểu Bạch hoa ấy là con trai của tổng tài anh minh thần võ!

 

Chờ tôi trở thành mẹ chồng quốc dân, để xem còn có tên rùa con rùa cháu nào dám ngáng chân tôi!

 

Chờ tôi trở thành mẹ chồng quốc dân, để xem còn tên não tàn nào dám ở trước mặt tôi làm ra mấy chuyện không thể nào hiểu được!

 

Còn anh người mẫu nước Pháp kia? Đêm nay tôi sẽ gọi điện cho anh ta, để anh ta bay từ Pháp sang.

 

END

 

Lần này là hòan thành thật đấy! Tác giả không viết ra được! Mặc dù là một bi kịch, nhưng đối với nữ tổng tài mà nói, đây là kết cục tốt nhất!

 

----

Lời kết của editor: Thật ra mình thích cái kết bi kịch này lắm đó, vì Tiểu Bạch hoa chẳng có gì xứng với chị gái tổng tài cả, cậu ta yếu đuối, hay dỗi, vô lý, ngang ngược và đầu còn có hố, tổng tài chắc chắn sẽ tìm được ai đó tốt hơn yêu cô và che chở được cho cô.

 

 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)