TÌM NHANH
NỮ PHỤ KHÔNG TRỘN LẪN
View: 1.093
Chương trước
475. CHƯƠNG 475: NHIỆM VỤ CUỐI CÙNG (10)
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty

Chương 475: Nhiệm vụ cuối cùng (10)

 

Sau khi rời khỏi doanh trướng của Lương Cẩm Khê, Nhạc Chính Cửu tìm một nơi yên tĩnh, thiết lập kết giới dày đặc, sau đó gọi bảng điều khiển của 001 ra, ấn đạo cụ trở về ra giữa đám mây, ấn hủy bỏ. Lương Cẩm Khê tự cho là lấy được đạo cụ trở về là có thể triệt để lật mặt với hắn, thế là bại lộ bộ mặt thật, lại không biết Nhạc Chính Cửu xưa nay là người không để lại cho mình đường lui. Hắn còn có một hệ thống, cái này, trừ Lâm Đạm, ngay cả 001 cũng không biết.

 

Toàn bộ hành trình hắn không nói một câu, cho nên Lương Cẩm Khê không cách nào nghe được hắn đang làm cái gì. Vẫn là câu nói kia, nàng ta vui mừng quá sớm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Thanh hủy đã đạt đến tiến độ 100%, mã code của 001 được Nhạc Chính Cửu lưu lại, gửi về hệ thống chủ, mà những đạo cụ hắn mua ở 001, chỉ cần chưa sử dụng hay đang sử dụng, đều sẽ hết hiệu lực.

 

Biểu tình của Nhạc Chính Cửu lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào, giống như hắn ném đi chỉ là rác rưởi, mà không phải là người yêu mà hắn theo đuổi mấy trăm lần luân hồi. Nhớ đến hai chữ người yêu, hắn lại không nhịn được mà cười châm chọc, hắn cho là Lương Cẩm Khê không có bất kỳ ký ức nào, cho nên mỗi thế giới hắn đều dùng hết khả năng để bảo vệ nàng ta, vì nàng ta bình định tất cả mọi chướng mọi ngại vật, thậm chí vì nàng ta mà còn tổn thương trái tim Lâm Đạm, thì ra nàng ta chỉ coi hắn là một công cụ.

 

Thế giới này, nàng ta sinh ra ở Ma giới, hắn tốn rất nhiều sức mới có thể mang nàng ta ra khỏi nơi nguy cơ tứ phía, cho nàng ta hết thảy. Hắn tưởng rằng nàng không muốn cùng mình tương dung thần thức chỉ là thẹn thùng mà thôi, dù sao nàng ta cũng chỉ có mười sáu tuổi, vẫn là một tiểu cô nương.

 

A, tiểu cô nương... Nhớ đến đôi mắt ngập tràn dục vọng tham lam kia, biểu tình của Nhạc Chính Cửu lại lạnh lẽo hơn. Tháo bỏ 001, hắn nhanh chóng liên kết với 000, sau đó chuyển hết đạo cụ trong đám mây về túi của 000.

 

"BOSS, đã lâu không gặp." Âm thanh của 000 rất trong sáng, còn có chút vui mừng, trí tuệ của nó chỉ kém hệ thống chủ điều khiển vận chuyển thời không.

 

"Anh sống hơi thảm nhỉ, điểm tích lũy chỉ có 100 triệu, may còn có một đạo cụ trở về, nếu không lần này anh khó khăn chắc rồi. Đây là thế giới độ khó là 5S, cục quản lý thời không đã tạm thời ngừng tất cả việc đưa người chơi đến thế giới này làm nhiệm vụ, nó chỉ còn 10 ngày nữa sẽ rơi vào hủy diệt, mời xem đếm ngược." 000 hiện ra một đồng hồ đếm ngược màu đỏ, thời gian đang trôi qua từng giây từng phút.

 

Nhạc Chính Cửu lại không để ý đến nhiệm vụ cuối cùng liên quan đến sinh tử của mình, nói thẳng: "Ta hy vọng có thể đưa nàng về bình an."

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đưa ai?"Giọng điệu của 000 nghi hoặc: "Trong túi chỉ có một đạo cụ trở về, nếu như anh muốn đưa người khác, vậy anh phải ở lại đây một mình. Đây không phải cách làm việc của anh?"

 

"Chờ ngươi gặp nàng ấy thì sẽ biết. Ta có thể về hay không không quan trọng, chỉ cần nàng ấy sống được là tốt rồi." Nhạc Chính Cửu nhanh chóng gửi cho bạn thân một tin nhắn, ngôn từ khẩn thiết thỉnh cầu đối phương chuẩn bị kỹ càng Lâm Đạm sẽ dung nạp linh hồn, như thế, đến bên kia, nàng có thể phục sinh ngay lập tức. Vị bạn thân này cũng là người hắn tiến cử để sắp xếp tất cả mọi thứ cho Lâm Đạm trước kia.

 

Nếu sớm biết Lâm Đạm sẽ lựa chọn thảm liệt (vừa bi thảm và quyết liệt) như vậy, hắn nhất định sẽ không cam lòng tổn thương nàng dù chỉ một chút. Nhưng là tất cả đã xảy ra, hắn không có cách nào bù đắp cho nàng cái gì, điều duy nhất có thể làm chính là để cho nàng sống thật tốt.

 

Sắp xếp đường lui cho Lâm Đạm, Nhạc Chính Cửu tháo dỡ kết giới, đi tìm thân hình quen thuộc kia ở khắp doanh địa.

 

Cùng lúc đó, Lâm Đạm đang đứng tại một bên sườn đồi, khuôn mặt bình tĩnh nhìn xem thế giới đang từng bước đi đến hủy diệt này. Linh khí và ma khí trên bầu trời đang lao nhanh về phía hố đen, nhưng cho dù thế nào cũng không thể lấp đầy. Hiến tế của Thiên Đạo không hề nghi ngờ, là thất bại.

 

Rừng rậm xanh tốt lần lượt khô héo, một thảo nguyên vô tận biến thành hoang mạc, sinh linh đang tuyệt vọng gào thét mà chết đi, hài cốt khắp nơi nhanh chóng biến thành tro, gió nóng cuốn sạch những sườn đồi hoang vu, tạo nên từng đợt cát vàng che khuất bầu trời.

 

Pháp bào của Lâm Đạm bị gió thổi phất phới, con ngươi đen nhánh từ vùng bỏ hoang nhìn lên bầu trời, giống như muốn nhớ lại những hồi ức đã từng đẹp đẽ kia, lại chỉ nhìn thấy hố đen không ngừng mở rộng. Hô hấp của nàng hơi ngừng lại, sau đó mãnh liệt ý thức được -- mình nhất định phải làm cái gì đó.

 

Nhưng là, nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ bổ sung Thiên Đạo? Nhưng Thiên Đạo không phải là người, không phải dùng Bổ Thiên Hoàn và Đại Tạo Hoàn là có thể cứu vãn, nó là chúa tể của thế giới này, nó đã sụp đổ, nhân loại có thể làm cái gì? Nhân loại chẳng qua chỉ là sâu kiến mà thôi.

 

Không, không phải sâu kiến. Lâm Đạm lắc đầu, nhanh chóng phủ định suy nghĩ này. Bởi vì cái gì gọi là đại đạo năm mươi năm, thiên diễn tứ cửu, mà con người là một phần trong đó. Mệnh số của con người ngay cả Thiên Đạo cũng không thể điều khiển hoàn toàn, sao có thể là sâu kiến? Nhân loại chính là nguồn gốc của Thiên Đạo mới đúng, cái gọi là người là một trong đó, hy vọng duy nhất này, có lẽ ở trên nhân loại.

 

Tổn thương căn cốt có thể dùng Đại Tạo Hoàn để kích thích năng lực tái sinh của tế bào, làm cho tái tạo, nếu là Thiên Đạo thương tổn, nên lấy cái gì? Sự thật chứng minh, linh khí, ma khí đều không được, thương tổn của thân thể, chỉ có thể dùng thân thể bồi bổ, tổn thương của đại đạo thì chỉ có thể dùng đạo để bổ, nhưng mà, có thứ gì, có thể bồi đắp cho Thiên Đạo? Đạo đạo đạo, Thiên Đạo, nhân đạo, yêu đạo, ma đạo...

 

Trong chớp mắt, Lâm Đạm tựa như bắt được cái gì, lại bị Nhạc Chính Cửu ngắt: "Lâm Đạm, ta đã gửi lời mời liên kết với muội, muội thông qua đi. Ta sẽ mang muội khỏi nơi này."

 

Hệ thống có thể tùy ý khóa lại linh hồn không quá lớn mạnh, nhưng đối mặt với loại linh hồn cường đại như Lâm Đạm, người chơi cao cấp như Nhạc Chính Cửu, lại chỉ có thể đưa ra thỉnh cầu, cần đến sự đồng ý của họ.

 

Lâm Đạm quả nhiên cảm nhận được có một tin tức tiến vào Thức Hải của mình, chỉ cần tiếp nhận nó, nàng liền có thể liên kết với hệ thống của Nhạc Chính Cửu, theo đó có thể tiếp nhận cơ hội sống tiếp. Nhưng toàn bộ tinh thần của nàng đều bị suy nghĩ lúc nãy cướp đi, thế là lập tức ép tin này xuống.

 

"Huynh về đi, ta muốn ở lại." Nàng nhìn về phía sườn đồi hoang vu, trong mắt chỉ có kiên định mà thản nhiên.

 

Nhạc Chính Cửu nắm chặt cánh tay Lâm Đạm, cắn răng nói: "Muội nhất định phải rời đi!" Hắn không thể chịu đựng được nàng lại biến mất trước mặt mình một lần nữa.

 

Lâm Đạm lắc đầu, im lặng không nói.

 

Đúng lúc này, Lương Cẩm Khê tóc tai bù xù chạy đến, giọng điệu điên cuồng: "Nhạc Chính Cửu, ngươi làm cái gì? Vì sao đạo cụ trở về lại biến mất? Ngươi trả nó cho ta đi, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi! Ta muốn không tiếp tục bị giam cầm ở những thế giới nhỏ này! Ngươi thương ta một chút được không? Ta sẽ xin lỗi Lâm Đạm, ta không nên nhằm vào nàng ta, ta rời khỏi không được sao? Ta chỉ muốn sống cho bản thân mình thôi, tâm nguyện nhỏ bé như vậy ngươi cũng không thể đáp ứng sao? Xem như ta đã bồi bạn bên ngươi vạn năm, ngươi trả đạo cụ trở về cho ta có được không?" Nàng ta quỳ rạp xuống đất, nước mắt ròng ròng.

 

Cho dù ai hao tổn tâm trí trù tính mấy vạn năm, luân hồi mấy trăm đời, lại tại thời khắc cuối cùng bị thất bại đều sẽ nổi điên. Nếu sớm biết lật mặt với Nhạc Chính Cửu sẽ đổi lại lấy sự trả thù vô tình của hắn, nàng ta nhất định sẽ cẩn thận từng li từng tí mà che giấu tâm tư bẩn thỉu kia của bản thân. Đến bây giờ nàng ta cũng không rõ sao hắn lại làm được. Hắn chỉ rời đi trong giây lát, sau đó hy vọng của nàng ta liền bị hủy diệt!

 

Lượng tin tức của Lương Cẩm Khê vô cùng lớn, nhưng cũng không thể rung chuyển tâm tình của Lâm Đạm. Nàng lùi lại mấy bước, cách xa hai người một chút.

 

Nhạc Chính Cửu cũng không nhìn Lương Cẩm Khê đang quỳ gối bên chân mình, chỉ nhìn chăm chú Lâm Đạm, một lần nữa cầu khẩn: "Tiếp nhận liên kết của ta đi, ta dẫn muội đi."

 

"Không được," Trái tim Lâm Đạm trong nháy mắt như là rộng lớn hơn, nàng chỉ về phía sườn đồi hoang vu kia, chậm rãi nói: "Nhạc Chính Cửu, huynh biết tình yêu cũng chia làm tốt xấu? Tình yêu xấu làm ta bỏ đi cả thế giới, chỉ xoay quanh huynh; tình yêu tốt lại làm cho ta rời đi, ngắm nhìn thế giới này, ôm ấp thế giới này. Khi ta đến một thế giới rộng lớn hơn, tự do hơn, cho dù nó sắp hủy diệt, ta cũng cảm thấy thản nhiên. Huynh đi đi, ta sẽ không quay đầu lại."

 

Hai tay Nhạc Chính Cửu run lẩy bẩy, giọng nói tràn đầy chua xót và kiềm chế: "Lâm Đạm, ta chưa từng nghĩ đến có một ngày, ta và muội nói đi nói lại, lại thành lựa chọn đau khổ nhất. Ta sai rồi, ta quá sai rồi."

 

Lâm Đạm không muốn nghe lời sám hối của hắn nữa, mà là tiến lên một bước, thì thầm nói: "Ta biết rõ nên cứu thế giới này thế nào. Lấy nhân đạo để cứu thiên đạo, cho nên Thiên Đạo bị thương thì dùng nhân đạo bù đắp lại. Là như thế sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong đầu có vô số suy nghĩ.

 

Giờ phút này, Thiên Đạo như có cảm ứng, lại rút toàn bộ linh khí từ vạn vật sinh linh, sông núi, bình nguyên, toàn bộ đều đưa cho Lâm Đạm. Một cột ánh sáng cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao phủ Lâm Đạm, lại đẩy Nhạc Chính Cửu và Lương Cẩm Khê ra ngoài.

 

Pháp bào của Lâm Đạm phất phơ trong gió, dây cột tóc bị linh khí cắt đứt, khiến cho mái tóc óng mượt của nàng rơi xuống như thác nước. Nàng đứng lặng trong trụ ánh sáng, tạo nên sự chênh lệch rõ ràng với bóng đen bốn phía. Nàng là màu sắc rực rỡ nhất giữa thiên địa.

 

Biến cố như vậy kinh động tất cả mọi người, khi tất cả tu sĩ đuổi tới sườn đồi, tu vi của Lâm Đạm đã từ Nguyên Anh Kỳ lên đến Đại Thành kỳ, lại khó khăn dừng lại ở tầng cao nhất của Đại Thành Kỳ, chỉ cách phi thăng một bước.

 

"Tất cả tu vi của mọi người đều bị rớt, vì sao chỉ có nàng lại tăng nhanh như vậy, lại còn không xuất hiện lôi kiếp?"

 

"Nàng trở thành tu sĩ Đại Thành Kỳ duy nhất bây giờ sao?"

 

"Linh khí trong đất trời đều bị nàng hấp thu hết, vì sao?"

 

Khi mọi người còn đang mê mang, bỗng nhiên có một đệ tử Huyền Tịch Tông nói: "Lâm Đạm, có phải ngươi tu luyện ma pháp? Linh khí trong trời đất đều bị một mình ngươi hấp thu, ngươi đây là muốn dùng cả thế gian trợ lực để phi thăng, chạy khỏi đại lục này? Khó trách linh khí bản mệnh của ngươi lại tà dị như vậy, ngươi mới là đại ma đầu lớn nhất! Mọi người, cùng nhau tiến lên, giết nàng!"

 

Có người do dự không ngừng, có người ngo ngoe muốn động, còn có người đã nhấc đao kiếm chuẩn bị tiến công. Lương Cẩm Khê bị cột sáng đẩy ra xa che lấy ngực bị thương nặng, ẩn trong đám người cười thầm. Nàng ta chỉ cần tung ra lời đồn Lâm Đạm là ma tu trong chiến trường, rốt cuộc lúc này đã có hiệu quả. Giống như tin tức lần trước, Lâm Đạm luyện được Vô Độc đan cũng là do nàng ta nói ra, nàng ta không muốn để cho Lâm Đạm tốt hơn mình!

 

Nhưng mà, Lâm Đạm đứng dưới cột sáng chỉ nhẹ nhàng nhìn đệ tử Huyền Tịch Tông kia một chút, đối phương liền nổ thành một đống thịt nát, thần hồn cũng bị tiêu diệt. Một chiêu này làm cho tất cả mọi người đều chấn động, cũng làm cho bọn họ tỉnh lại từ trong điên cuồng. Cột sáng này mang theo sức mạnh của Thiên Đạo, tuyệt không có khả năng dành cho ma tu.

 

Lâm Đạm nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Sở dĩ tu vi của ta đột nhiên tăng, là vì ta biết nên làm thế nào để cứu thế mà thôi. Thiên Đạo có cảm ứng, đưa linh khí giúp ta. Mời chư vị nhắm mắt lại, ta dẫn các vị cảm nhận tình cảnh của tận thế."

 

Lâm Đạm vươn tay, biến cột sáng tụ lại thành một quả cầu, lại bóp nát thành bột phấn, rơi trên đỉnh đầu mọi người. Thế là trong suy nghĩ, bọn họ nhìn thấy sơn hà vỡ vụn, biển hồ khô cạn, mặt đất nứt toác, sinh linh tiêu vong, vạn vật bị thiêu cháy thành tro bụi, sau đó thể này đột nhiên bị hố đen nuốt vào lại nổ tung, bay tán loạn trong vũ trụ. Không ai có thể sống sót trong đại nạn này, không có ai...

 

Bọn họ nhìn thấy mình và người mình yêu thương lúc chết, bọn họ hoặc là bị đốt thành tro bụi, hoặc là hòa làm máu, hoặc tan thành bụi, không để lại một vết tích đã từng tồn tại.

 

Nước mắt tất cả mọi người đều rơi xuống, bao gồm cả Nhạc Chính Cửu và Lương Cẩm Khê. Nhạc Chính Cửu không nhìn thấy hình ảnh mình chết, mà chỉ thấy Lâm Đạm. Đến lúc này hắn mới hiểu được, thì ra Lâm Đạm quan trọng với mình hơn, nàng giống như không khí, khi quanh quẩn quanh người thì không hề có cảm giác, nhưng một khi mất đi, lại không có cách nào sống.

 

Lương Cẩm Khê ai cũng không yêu, cho nên huyễn cảnh chỉ có một mình nàng ta. Nàng ta tựa như một con bò sát co quắp lại trong khe đá, từ từ chết cóng, bị dung nham phun trào từ lòng đất đốt thành tro. Lần này, nàng ta cũng không thể chuyển thế trùng sinh được, vì ý chí của thế giới này đã mất, cũng cắt đứt con đường với bên ngoài, linh hồn của nàng ta bị vây nơi đây, mãi mãi không có cách nào thoát ra. Nàng ta sợ đến phát run, nước mắt rơi cuồn cuộn.

 

"Các vị, đều thấy rõ ràng rồi chứ?" Âm thanh trong trẻo của Lâm Đạm gọi thần trí của mọi người về. Ánh mắt mọi người nhìn nàng, đều trở nên nóng bỏng.

 

Lâm Đạm nói, "Cách duy nhất để cứu thế giới này, đó chính là lấy nhân đạo bù đắp Thiên Đạo."

 

"Cái gì gọi là nhân đạo?" Tông chủ Huyền Tịch Tông vội vàng truy vấn.

 

Lâm Đạm chỉ vào ngực mình, giọng điệu bình tĩnh: "Nhân Đạo chính là đạo tâm của chúng ta, ta cần 49 đạo tâm hoàn mỹ tương dung với Thiên Đạo sắp diệt vong, bù đắp lại năm mươi đại đạo. Ta sẽ lập nên một lò luyện đan phù văn lớn ở chỗ này, lấy trời đất làm lò luyện, dùng bốn mươi chín đạo tâm và Thiên Đạo luyện thành một thể, như thế, thế giới này sẽ được cứu. Chư vị, ta nguyện cống hiến Vô Cực Đạo Tâm của mình, xin hỏi ai có thể giúp ta?"

 

Ý tứ của Lâm Đạm không thể rõ ràng hơn được nữa, nàng cầm 48 đạo tâm và sinh mệnh của người khác làm vật hiến tế, đi bù đắp Thiên Đạo. Người nguyện ý giúp đỡ nàng nhất định phải trả giá bằng mạng sống. Hy vọng mấy người trước mắt, có những người có thể sống, có những người bắt buộc phải chết, đây là một lựa chọn vô cùng gian khó.

 

Nhạc Chính Cửu há miệng, muốn ngăn cản Lâm Đạm, lại không thể phát ra được âm thanh. Thế giới này đối với Lâm Đạm mà nói, chính là một thế giới tuyệt vời, nàng quyến luyến nó, nguyện vì nó mà chết, mà cái này vừa hay tương phản, hắn chưa từng mang lại cho nàng cảm nhận tốt đẹp và hạnh phúc nào cả. Nếu như lúc trước hắn có thể đối xử tốt với nàng một chút, tốt hơn một chút, nàng tuyệt đối sẽ không đi đến con đường không thể quay lại này.

 

Nhưng Lâm Đạm như vậy lại càng làm cho hắn không thể buông tay. Nếu như vậy, hắn chết cùng nàng thì có sao?

 

Nghĩ như vậy, Nhạc Chính Cửu liền sờ về ngực mình, lại đột nhiên ý thức được, hắn quá mức chăm chú vào nhiệm vụ, cho đến bây giờ chưa từng tu luyện ra viên Hỗn Độn Đạo Tâm hoàn mỹ. Nói cách khác, hắn căn bản không thể giúp Lâm Đạm, dù cho hắn hận không thể móc tim mình ra cho nàng.

 

Trong nháy mắt này, đau khổ và tuyệt vọng càn quét qua Nhạc Chính Cửu.

 

Ngược lại, hai vị phật tu mặt đầy nước mắt dẫn đầu, kiên định nói: "A di đà phật, Lâm Đan sư, bần tăng nguyện trợ giúp ngài. Đạo tâm của bần tăng chính là từ bi, xin ngài cầm."

 

"Đạo tâm của bần tăng chính là nhân ái, xin ngài cầm."

 

Mấy người lúc đầu còn đang do dự, Lâm Đạm đã bái lễ, giọng nói vang vọng: "Đa tạ hai vị phật đà, cho dù chúng ra có chết, cũng vĩnh viễn ở lại Thiên Đạo."

 

Thiên Đạo xúc động, dùng tiếng sấm ầm ầm để hưởng ứng, lại có mưa nhỏ rơi xuống, như là đang khóc thương cho mấy người đại nghĩa.

 

Những người còn đang chần chờ không do dự nữa, lục tục đứng ra, chắp tay nói: "Đạo tâm của ta là tế thế, mời Lâm Đan sư cầm."

 

"Đạo tâm của ta là khai vật, mời Lâm Đan sư cầm."

 

"Đạo tâm của ta là cầu thật, mời Lâm Đan sư cầm."

 

"Đạo tâm của ta là tiêu dao, mời Lâm Đan sư cầm."

 

"...."

 

Không lâu sau, Lâm Đạm đã gom góp được 48 đạo tâm, chỉ còn thiếu một viên Hỗn Độn Đạo Tâm. Thế giới này từ hỗn độn chuyển hóa thành, Hỗn Độn Đạo Tâm tuyệt đối không thể thiếu. Ánh mắt Lâm Đạm nhìn về phía Nhạc Chính Cửu, lại thấy khuôn mặt trắng bệch của hắn, vô cùng đau lòng lắc đầu.

 

Lâm Đạm nhìn về phía những người khác của Huyền Tịch Tông, lại nhận ra dù họ tu luyện hỗn độn công pháp, nhưng lại không có ai tu luyện được một đạo tâm hoàn mỹ. Tông chủ Huyền Tịch Tông đã cống hiến đạo tâm của chính mình thấy thế khó xử cúi đầu. Mãi cho đến lúc này, ông ta mới nhận ra, cái danh xưng đệ nhất tông môn của Huyền Tịch Tông chỉ là hư danh thế nào.

 

Ánh mắt của Lâm Đạm lướt qua đệ tử của Huyền Tịch Tông, ngày càng ảm đạm. Tất cả những người bị ánh mắt của nàng đảo qua đều cúi đầu, lộ ra biểu tình xấu hổ.

 

Lúc này, một thiếu niên đang đả tọa ở trốn hẻo lánh đột nhiên mở mắt ra, lo lắng hô: "Lâm tỷ tỷ, ta đã luyện xong rồi! Ta đưa Hỗn Độn Đạo Tâm cho tỷ!" Thiếu niên thật trùng hợp, chính Ninh Nhiên lúc trước có được Hỗn Độn Kiếm cốt của Lâm Đạm, mà phụ thân của hắn đã cống hiện đạo tâm vô dục của mình rồi.

 

Hai cha con nhìn nhau chằm chằm một lát, sau đó nẩng đầu, nuốt nước mắt lại. Trường tồn với thiên địa, đây là vinh hạnh của bọn họ.

 

Lâm Đạm cười, cảm thán nói: "Đúng là đệ, quả nhiên tất cả đều có số."

 

Như vậy, bốn mươi chín đạo tâm đã tập hợp đủ. Ma nhân, ma tộc, yêu tộc còn sống sót cũng đã ngừng tranh đấu, nhìn Lâm Đạm khắc phù văn. Toàn bộ luyện khí sư và phù lục sư của đại lục đều đang giúp đỡ Lâm Đạm, thậm chí bọn họ còn dung nhập thần hồn của mình vào phù văn này, chỉ vì tăng cường linh tính cho nó. Càng về sau, vốn dĩ chỉ có 49 người hy sinh, lại thành mấy vạn người.

 

Phù văn to lớn vượt ngang toàn bộ biên cảnh, dường như mỗi tấc đều có huyết dịch của Luyện Khí sư và Phù Lục sư, thế là có được uy lực vô thượng. Chín ngày sau, Lâm Đạm dùng tu vi của chính mình, tăng cường đại trận luyện tâm này, sau đó đứng trong cột sáng kéo dài lên trời, lấy ra Vô Cực Đạo Tâm của mình. Tu sĩ đứng quanh nàng cũng đồng loạt lấy đạo tâm của mình, ném vào tâm trận.

 

Bốn mươi chín đạo tâm hợp chung với Thiên Đạo, tỏa ra hào quang chói lọi, từ từ bổ khuyết hố đen lại. Từ bi và nhân ái đưa vào đó hy vọng; khai vật và cầu thật đi từ hoang dại đến văn minh; tiêu dao, chính nghĩa là sức sống vĩnh cửu; giết chóc và diệt phá làm nó sáng đen trộn lẫn, không mất đi cân bằng. Cuối cùng, vô cực và hỗn độn mở rộng giới hạn của nó, chống đỡ sự mênh mông của nó, để nó vĩnh hằng với vũ trụ.

 

Hố đen trong nháy mắt toán loạn, ma khí và linh khí giống như biển lớn cuồn cuộn không ngừng chảy ngược lại nhân gian, rừng rậm khô héo và thảo nguyên dần dần xanh tươi, sinh linh sắp chết mở đôi mắt đục ngầu, đất đai khô cạn tuôn ra dòng nước suối trong mát, chân trời lờ mờ có ánh sáng. Thế giới rách nát này lại một lần nữa sức sống bừng bừng.

 

Nhưng là, bốn mươi chín người đứng bên trong trận lại lần lượt hóa thành điểm sáng tiêu tán trong thiên địa.

 

"Lâm Đạm!" Nhạc Chính Cửu đứng trên sườn đồi hét lên tiếng hét bi thương tuyệt vọng.

 

Lương Cẩm Khê nhìn cơ thể linh khí tràn đầy của mình, phát ra tiếng cười thoải mái. Chỉ cần thiên địa này vĩnh tồn, nàng ta có thể tu luyện phi thăng, sống sót ngàn năm, thậm chí có thể tiếp tục luân hồi chuyển thế, đi tiếp cơ duyên tiếp theo.

 

Nhạc Chính Cửu quỳ rạp xuống đất, hốc mắt khô khốc đã không thể rơi nước mắt nữa. Hắn quay đầu nhìn về phía Lương Cẩm Khê, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

 

Cùng lúc đó, cảm nhận được đại nạn thiên địa đã qua đi, ma nhân liên hợp với ma tộc một lần nữa đánh chiếm Tu Chân Giới, nhưng mà Thiên Đạo lại giáng lôi đình, tru diệt những tà vật này. Là do tu sĩ đại lục Nam Hoa đã dùng đạo tâm để cứu vãn thế giới này, cũng chú định từ nay về sau đại lục Thánh Ma sẽ ngày càng khô cằn, còn đại lục Nam Hoa sẽ ngày càng hưng thịnh.

 

Ma nhân dẫn đầu cảm thấy sự thiên vị của Thiên Đạo đối với tu sĩ, quyết định nhanh chóng giơ chí bảo ra, tạo thành một kết giới, ngăn cách đại lục Thánh Ma và đại lục Nam Hoa, như thế liền tránh khỏi cảnh ma nhân bị đuổi cùng giết tận. Ma tộc bị ma nhân bỏ rơi liền trở thành mục tiêu công kích, bị tu sĩ vô tình giết chóc.

 

Lương Cẩm Khê tâm tình thoải mái rất nhanh không thể cười được nữa, bởi vì nàng ta nhận ra trên người mình mọc ra vô số hoa văn màu đen, đó là biểu tượng của ma tộc. Mà bây giờ, hành động tàn sát của ma nhân và ma tộc đã chọc tức chúng tu sĩ Nam Hoa. Cũng không có người thương hại thân thế đáng thương của ma tộc, chỉ gặp được là giơ đao lên đồ sát. Đây là mối hận diệc tộc, càng là mối hận diệt thế, mãi mãi khó quên!

 

Đệ tử đứng xung quanh Lương Cẩm Khê nhanh chóng phát hiện ra dị thường của nàng ta, hét to: "Lương sư tỷ là Ma tộc! Mau giết nàng!"

 

"Hay cho Lương Cẩm Khê ngươi, giấu thật sâu nha!"

 

"Ta nhớ ra rồi, lúc trước Lâm đan sư từng nói, Lương Cẩm Khê là ma tộc, bảo mọi người cẩn thận đề phòng nàng ta. Khi đó mọi người không tin tưởng, còn đuổi nàng ấy đi."

 

"Đúng rồi, đúng rồi, Lâm đan sư là người cương trực công chính, chính khí trường tồn, sao lại nói xấu nàng ta chứ! Là nàng ta hãm hại Lâm đan sư mới đúng! Mọi người nhanh lên, giết nàng!"

 

Đệ tử Huyền Tịch Tông vốn tôn kính Lương Cẩm Khê lập tức bắt đầu vây công nàng ta, chiêu thức không hề lưu tình. Lương Cẩm Khê không hiểu tại sao thân thể của mình lại phát sinh biến dị, thoáng nhìn Nhạc Chính Cửu đứng tại chỗ cười ngạo nghễ mới ý thức được, hết thảy là do hắn đang dở trò.

 

Nhạc Chính Cửu đang nói với 000: "Ngươi nói, nàng ta có thể nghe thấy ta và ngươi nói chuyện không?"

 

"Không biết, năng lực của nàng ta rất đặc thù, tôi kiểm tra không được."

 

"Vậy thử một lần đi. Lương Cẩm Khê, ngươi chắc không biết, một khi ta đã tháo bỏ hệ thống kia, tất cả đạo cụ ta mua của nó đều hết hiệu lực, đương nhiên, đang sử dụng cũng không ngoại trừ. Ngươi còn nhớ không? Ngươi không chỉ cầm đạo cụ trở về của ta, mà còn cầm đi một bảo vật thiên giai áp chế ma khí. Hôm nay bảo vật đã mất hiệu lực, thân phận ma tộc của ngươi tự nhiên không giấu được. Ta có thể để ngươi làm nữ chính, cũng có thể để ngươi không bằng sâu kiến."

 

Lương Cẩm Khê vung Thiên Khải Kiếm chiến đấu với mọi người, trên mặt không thay đổi.

 

Nhạc Chính Cửu nói với 000: "Đổi 1 tỷ điểm tích lũy cuối cùng, lấy nguyền rủa suốt đời."

 

"BOSS, anh chỉ còn lại 1 tỷ điểm tích lũy cuối cùng, nếu lấy toàn bộ để mua đạo cụ này, anh sẽ bị vây ở tiểu thế giới này mãi mãi."

 

"Nơi này có dấu vết Lâm Đạm từng tồn tại, ta muốn ở lại. Nàng tồn tại với thiên đạo, ta sống trong vinh quang của nàng." Nhạc Chính Cửu ngẩng đầu nhìn bầu trời, lộ ra một nụ cười dịu dàng.

 

"Được." 000 rất nhanh đổi đạo cụ, đâu ra đấy mà giới thiệu, "Nguyền rủa suốt đời, đạo cụ 5s, nếu như thêm vào người nào đó, có thể làm cho linh hồn của đối phương mãi mãi bị giam cầm trong đau khổ, tiếp nhận đau khổ bị cắn nuốt tâm hồn, cho đến khi linh hồn tiêu hao hết sức lực mới có thể giải thoát."

 

Lương Cẩm Khê đánh nhau rõ thế hạ phong.

 

Nhạc Chính Cửu vân đạm khinh phong mà cười, sau đó xoay người rời đi: "Thêm vào người Lương Cẩm Khê."

 

"Vâng, ký chủ." 000 khóa xác định.

 

Lương Cẩm Khê bước chân lảo đảo một cái, không phải là do bị đánh trúng mà ngã xuống, mà là Thiên Khải kiếm vì tránh thoát sự kiềm chế của nàng ta, đã xóa bỏ linh trí, thành một thanh kiếm bình thường. Ngàn vạn kiếm đánh tới, Lương Cẩm Khê chỉ kịp thét lên tiếng không cam lòng liền biến thành một vũng máu, mà linh hồn của nàng ta bị nguyền rủa suốt đời khóa lại, mãi mãi không siêu thoát được.

 

Nhạc Chính Cửu cũng không quan tâm sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào. Hắn đã bảo vệ nàng ta mấy trăm đời, cho nàng ta rất nhiều đồ vật quý giá, lại bị nàng ta trêu đùa như một con khỉ. Bây giờ hắn tỉnh ngộ, thu lại tất cả những gì đã cho nàng ta, làm như vậy không hề quá đáng. Kỳ thật thủ đoạn của hắn đã nhẹ rất nhiều, bởi vì Lâm Đạm, hắn nguyện ý làm một người tốt hơn.

 

Hắn trở lại động phủ, lấy đai lưng màu trắng ngắm nhìn hồi lâu.

 

Bỗng nhiên 000 phát ra một trận tạp âm, sau đó không dám tin mà nói: "BOSS, tôi có một tin không biết tốt hay xấu muốn nói cho anh, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Sau khi sinh mệnh của anh kết thúc, anh sẽ tự động trở về không gian mười một chiều."

 

"Hoàn thành? Không có khả năng." Tin tức này cũng không làm cho Nhạc Chính Cửu vui lại, ngược lại, làm cho hắn nhíu chặt mày.

 

"Thật sự hoàn thành, trong phút chốc biến mất, Lâm Đạm đã chấp nhận liên kết với anh, nói cách khác, cô ấy là đồng đội với anh. Cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ cứu thế, cũng chính là anh hoàn thành nhiệm vụ cứu thế. Bởi vì thế giới này là thế giới cấp 5s, điểm tích lũy mà anh thu được khoảng chừng 50 tỷ. BOSS, chúc mừng anh."

 

Nhạc Chính Cửu ngu ngơ hồi lâu mới nắm chặt đai lưng màu trắng, rơi lệ. Người đàn ông cường hãn vô song này che kín mắt mình, khóc như một đứa bé lạc đường. Nếu như hắn đem lại cho Lâm Đạm là những trải nghiệm đau khổ nhất, thì Lâm Đạm tặng cho hắn là tình cảm đẹp nhất thế gian, tên của nàng tựa như một cái lạc ấn, mãi mãi khắc sâu trong lòng hắn.

 

Lời cuối sách:

 

Sau khi bù đắp Thiên Đạo, Đăng Thiên Thê cũng được sửa chữa, trăm năm sau, Nhạc Chính Cửu thuận lợi phi thăng, lại tu luyện ở đại lục Huyền Thiên mấy vạn năm, cuối cùng lấy được tọa hóa của Tiên Đế. Sau khi tỉnh lại trong khoang ngủ đông, hắn như biến thành một người khác, từ đó đóng lại hệ thống mạnh nhất của không gian mười một chiều, ngừng việc xuyên qua.

 

"Nhạc Chính, nghe nói người chơi ở gian 009874 phát hiện ra được người có thể nghe trộm đối thoại của ký chủ với hệ thống, cậu định dùng biện pháp gì?" Một người đàn ông tuấn tú, thân hình cao lớn đi vào phòng thí nghiệm.

 

Câu "xóa bỏ" đã vọt đến cổ họng, lại bị Nhạc Chính Cửu nuốt xuống, "Không cần để ý đến anh, là cơ duyên hay kiếp nạn, toàn bộ xem thao tác của bản thân anh ta." Vì người kia, anh cũng buông bỏ oán hận, xóa đi lệ khí.

 

Người đàn ông rất bất ngờ anh lại tha thứ như vậy, không khỏi ngẩn người.

 

Đúng lúc này, một nhân viên nghiên cứu vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: "BOSS, thân thể anh bảo tồn kia có linh hồn tiến vào, sóng âm hoàn toàn khớp với những gì anh ghi chép, hẳn là Lâm Đạm. Nếu không có gì bất ngờ, cô ấy sắp tỉnh lại.

 

Nhạc Chính Cửu đột nhiên đứng dậy, đụng đổ cái ghế, sau đó chạy như bay sang phòng điều trị.

 

Người đàn ông không dám tin hỏi: "Cậu không lầm chứ? Người giải trừ liên kết với hệ thống chưa từng phục sinh qua! Không có hệ thống hướng dẫn, linh hồn của cô ấy căn bản không thể xuyên qua thời không hỗn loạn mà vào không gian mười một chiều, cậu có biết tần sóng phòng ngự của không gian mười một chiều mạnh bao nhiêu không? Hố đen cũng bị phá nát!"

 

"Là thế giới ý chí quản lý của đại lục Nam Hoa, đại lục Thánh Ma và đại lục Huyền Thiên trả lại. Nó đồng thời quản lý ba không gian cấp 5s, là một trong những thế giới ý chí mạnh nhất, nó có thể làm được. Lâm Đạm đã cứu nó, anh quên rồi sao?"

 

"Móa, cô gái này thật không tầm thường, khó trách được Nhạc Chính Cửu coi trọng. Có thế giới ý chí mạnh mẽ chống lưng, cô ấy vừa đến liền có thể được trao ghế quý tộc. Thật lợi hại, quả nhiên là con gái ruột của Thiên Đạo!" Người đàn ông cảm thán, sau đó vô cùng lo lắng đuổi theo, lại trông thấy bạn thân thần bay phách lạc mà đứng trước cửa phòng điều trị, chậm chạp không dám đi vào.

 

"Sao?" Người đàn ông bước lên mấy bước, dò xét nhìn, lại phát hiện ngắn ngủi mấy phút, người con gái vốn dĩ nằm trong khoang chữa bệnh đã biến mất rồi, chỉ để lại mấy dấu chân thanh tú trong khoang bệnh đều túi dịch chữa bệnh.

 

"Ha..." Nhạc Chính Cửu nhìn chằm chằm những dấu chân này, không hề thất vọng, ngược lại chỉ cười vui mừng, chỉ cần Lâm Đạm có thể trở về là tốt rồi, anh 7lđã không cầu mong gì khác.




 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)