TÌM NHANH
NÚI CỦA NÀNG, BIỂN CỦA NÀNG
Tác giả: Phù Hoa
View: 317
Chương trước
Chương 31. Nghỉ lại
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng
Upload by Tư Đằng

Buổi tối trời đổ mưa to, khi Trì Đường xuống dưới mở cửa đã thấy bạn cùng bàn của mình đầu tóc ướt đẫm đang đứng ngoài cửa, còn ôm một túi cơm hộp trong lòng.

Trì Đường định mở miệng nói chuyện nhưng lại không nhịn được mà hắt xì một cái, Du Dư lập tức nói: "Chị chủ hôm nay có việc nên tạm thời đóng cửa tiệm trà sữa một hôm, tôi không muốn ở đó một mình, có thể qua đây ở được không?"

Cô ấy nói rất nhanh, dường như đã lẩm nhẩm tập mãi rồi buột miệng nói ra. Trì Đường vẫn đang mặc bộ váy ngủ từ buổi trưa, khoác thêm chiếc áo khoác, cô nghe thấy câu này cũng không nói gì, chỉ kéo Du Dư vào nhà.

Du Dư đã từng nghe Trì Đường nói cha cô ấy không có ở nhà, dù chỉ có một mình Trì Đường ở đây nhưng cô vẫn hơi hồi hộp. Trước giờ tới giao đồ cô toàn ngồi nghỉ ngơi một chút là đi, cũng từng đi qua phòng khách phòng bếp, nhưng hôm nay sau khi thay giày ở huyền quan Du Dư liền đi theo sau Trì Đường lên tầng hai.

Nước trên tóc nhỏ giọt xuống sàn nhà, Du Dư không khỏi đưa tay lên xoa xoa mái tóc ướt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa vào phòng Trì Đường, Du Dư nhịn không được mà run lẩy bẩy, tuy rằng đang là mùa hè, nhưng nhiệt độ phòng Trì Đường thực sự là quá thấp.

Máy tính đang mở, chăn trên giường cuộn thành một bọc, trên bàn vẫn còn chiếc bánh mì Du Dư mang tới từ trưa nhưng có vẻ mới chỉ ăn được vài miếng.

"Cậu đi tắm đi, mặc tám váy ngủ của tôi này." Giọng nói Trì Đường hơi khàn khàn, nghe có vẻ nghiêm trọng hơn cả buổi trưa, hơn nữa cô cũng không muốn nói nhiều, chỉ đưa cho Du Dư váy ngủ rồi ngồi vào ghế máy tính.

Du Dư đặt hộp cơm trong tay ra trước mặt cô: "Tôi mang cháo với canh tới, cậu ăn một chút không?"

Trì Đường nhìn mái tóc ướt đẫm rũ xuống của Du Dư, im lặng mở hộp ra rồi bắt đầu ăn. Du Dư thấy vậy thì yên tâm chạy nhanh đi tắm, nếu không sàn nhà sẽ ướt hết mất.

Thực ra lúc cô tới đây trời vẫn chưa mưa mà chỉ âm u thôi, có điều đi được nửa đường lại đột nhiên đổ mưa to, cô đi bộ tới đây, đoạn đường không có mái che, nếu chạy nhanh lại sợ làm đổ thức ăn nên chỉ có thể chịu mắc mưa thôi.

Nhanh chóng tắm rửa rồi ra ngoài, Du Dư thấy Trì Đường đang rúc trên ghế gõ bàn phím, bát cháo ăn được một nửa, còn canh thì vẫn chưa hề động tới.

"Không uống canh à?"

"Ngửi thấy mùi dầu mỡ nên không muốn uống." Trì Đường vẫn đang chơi trò chơi.

Du Dư: "Nếu không thì tôi để vào tủ lạnh, có gì ngày mai cậu hâm lại rồi uống sau nhé?"

Chỉ cần không bắt ép cô uống ngay bây giờ thì như thế nào cũng được, Trì Đường gật đầu, thấy Du Dư dọn canh rồi thuận tay cầm luôn cả cốc nước của cô đi, một lát sau thì bưng theo hai cốc nước ấm trở về, mỗi người một cốc. Trì Đường không ghét uống nước ấm, chỉ là cô sẽ không bao giờ chủ động đi rót nước ấm.

Du Dư đặt cốc nước xuống cạnh cô: "Uống nước rồi đi ngủ sớm chút được không?"

Trì Đường không mấy vui vẻ: "Hôm nay tôi ngủ rất nhiều rồi. Tầng hai chỉ có hai phòng có giường, hôm nay cậu ngủ ở đây với tôi đi." Cô không muốn để Du Dư ngủ ở phòng của cha cô, luôn cảm thấy nơi đó rất bẩn, phòng ở tầng một cũng thế, cha cô luôn mang người về nhà, ai biết có những hạng người nào nằm ngủ trên đó rồi chứ.

Du Dư gật đầu đồng ý: "Được."

Vốn dĩ không phải cô muốn tới đây để ngủ, buổi trưa tới đây thấy Trì Đường không khoẻ, vì không yên tâm nên cô mới tìm đại một lý do để ngủ lại đây. Trì Đường một mình một phòng, hơn nữa lại còn sinh bệnh thế này sẽ rất nguy hiểm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Gió lạnh từ điều hoà thổi tới mép giường, Du Dư liếc nhìn váy ngủ của Trì Đường, bỗng nói: "Để nhiệt độ điều hoà cao chút được không? Tôi thấy hơi lạnh."

Trì Đường ném điều khiển từ xa tới cho cô, thấy cô ấn tăng thêm vài độ liền nghĩ Du Dư lạnh thật: "Máy sấy trong ngăn tủ nhà vệ sinh, sấy tóc khô trước đi."

Du Dư lại vội vàng đi sấy tóc, sấy xong đi ra vẫn còn thấy Trì Đường đang ngồi chơi game, bắt đầu thúc giục cô lên giường nằm.

"Bằng không thì lên giường đi? Có thể xem phim hay gì đó."

Trì Đường sửng sốt: "Cậu muốn xem phim hả?" Hồi trước đã từng bàn với nhau về loạt phim của Miyazaki Hayao, đã xem hết phim của ông ấy rồi, cũng có một vài bộ phim cô thích xem khác nữa.

Đã chơi game quá nhiều rồi, hiện giờ cô cũng không muốn chơi thêm nữa.

Cứ như vậy, Trì Đường được dỗ lên giường, cô đắp chăn rồi dựa người vào gối nằm, cầm Ipad lên chọn phim, Du Dư ngồi bên cạnh cô, mái tóc toả ra mùi hương giống như cô.

"Cậu đã xem loạt phim 'Resident Evil' chưa?"

"Chưa xem nhưng có nghe qua rồi, phim về xác sống phải không?"

"Ừm, phim mới ra chẳng có phim nào hay cả, vẫn nên xem phim kinh điển ngày trước thì hơn."

Trì Đường muốn xem cái này, Du Dư đương nhiên không có ý kiến gì cả. Nhiệt độ điều hòa đã chỉnh cao lên, tiếng gió cũng nhỏ đi, nhưng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, đập vào cửa kính lộp độp lộp độp, nghe như có người đang gõ vào cửa sổ vậy.

Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn bàn, Du Dư híp mắt nhìn những con xác sống đánh nhau, không nhúc nhích.

Trì Đường không tập trung xem lắm, sau khi quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt của Du Dư, khuôn mặt không vui vẻ hai ngày nay rốt cuộc kìm không được: "Vẻ mặt cậu bây giờ là sao vậy?"

Du Dư hồi thần lại, khuôn mặt nhăn nhó nãy giờ thả lỏng, ngượng ngùng nói: "Xác sống này thật là đáng sợ, sao bọn họ lại nghĩ ra thứ này nhỉ?"

Trì Đường dựa lên cái gối mềm mại, "Kỳ thật cũng giống như cương thi ở nước ta vậy, hồi nhỏ có cả phim 'Cương thi tiên sinh' ấy, cũng là kiểu cắn người ta rồi sẽ bị biến thành cương thi."

Du Dư thấy cô có hứng thú nói chuyện thì vui vẻ: "Tôi cũng chưa được xem phim cương thi đâu."

Trì Đường nói: "Hồi nhỏ xem thì thấy sợ, bây giờ xem lại cảm thấy chẳng có gì cả." Bạn cùng bàn của cô đúng là chưa được xem qua mấy thứ này, trước đó là không có điều kiện để xem, hiện giờ có cơ hội liền dùng chút thời gian nhàn rỗi này để tiếp thu học tập, quả là một thiên tài.

Du Dư lo lắng nhìn nữ chính đang chạy trốn, không tự chủ nheo mắt lại, Trì Đường thấy vậy, dùng cùi chỏ thúc thúc cô: "Có phải cậu nhìn không rõ không?"

Du Dư xoa xoa mắt: "Ừm, chữ quá nhỏ thì không nhìn thấy."

"Cậu mỏi mắt hay bị cận vậy?" Trì Đường ngồi dậy bật đèn, căn phòng trong phút chốc sáng ngời. Cô ghé sát vào nhìn đôi mắt của Du Dư, có hơi hồng hồng.

Du Dư đắp lại chăn cho cô: "Hình như là bị cận rồi."

"Vậy cậu có muốn đi mua kính không? Có nhìn thấy rõ bảng đen không hả?" Trì Đường nghĩ, chẳng lẽ do Du Dư không có tiền nên mới không mua kính ư?

Bởi vì trước kia cha cô ấy đã làm náo loạn trên trường học nên Du Dư không muốn về nhà, thường ngày sẽ sống rất tiết kiệm. Nếu ban đầu không có tiền trong túi, hiện tại hẳn cũng đã để lại cho bản thân được một chút phí sinh hoạt, nhưng Du Dư vẫn không thường xuyên tiêu tiền, quần áo giày dép chỉ cần có thể mặc, đồ ăn chỉ cần ăn no là xong, mấy thứ đồ trang điểm hay đồ ăn vặt mà các bạn nữ thích, Du Dư chẳng bao giờ tốn tiền mua mấy thứ đó.

Trì Đường cảm thấy bản thân sẽ chẳng bao giờ kiềm chế được như vậy, chỉ cần muốn mua đồ gì là cô sẽ không thể nhịn được, trước kia cô chưa trải qua khổ sở bao giờ cả.

Trì Đường bỗng nhiên thở dài.

Du Dư không biết cô đang suy nghĩ cái gì, thấy Trì Đường thở dài lại tưởng cô không thoải mái, chủ động đề nghị tắt phim đi nghỉ sớm một chút.

Trì Đường tắt điện thoại, cảm thấy không xem nữa cũng tốt, đỡ cho Du Dư bị mỏi mắt.

Hai người nằm trên giường, trong phòng lại chỉ còn một ngọn đèn bàn.

Bên ngoài sét đánh doạ người nhưng Trì Đường vẫn im lặng, hơi thở nhẹ dần. Một lát sau, Du Dư nhẹ nhàng vươn tay sờ lên trán Trì Đường.

Bỗng nhiên Trì Đường mở to mắt, hù một tiếng, doạ Du Dư hoảng sợ.

Cố ý doạ Du Dư xong, Trì Đường cực kỳ vui vẻ, Du Dư đành phải thu tay, nằm ngay ngắn lại.

Trì Đường cười xong thì nói: "Yên tâm đi, không sốt đâu, chỉ là cảm lạnh chút thôi."

Du Dư: "Không sốt là tốt rồi, bị cảm cũng phải chú ý, hồi ở trường cậu cũng bị cảm hai lần rồi, lần nào cũng khó chịu mất hơn một tuần."

Trì Đường im lặng trong chốc lát mới mở lời: "Cậu lo tôi bị sốt nên mới đặc biệt tới đây hả?"

Du Dư ừ một tiếng.

Mũi bỗng dưng hết ngạt, Trì Đường thuận lợi hít thở hai hơi: "Thực ra cũng không đáng lo đến vậy, nhiều năm rồi mỗi khi tôi sinh bệnh phát sốt cha tôi cũng đều mặc kệ, cuối cùng tôi vẫn tự khỏi thôi."

Có một lần cô ốm tương đối nặng, hôn mê mất một ngày, nửa đêm tỉnh dậy đói không chịu được, hoa mắt váng đầu ngồi dậy muốn xuống giường uống nước, kết quả lại ngã trên đất không đứng dậy được, nằm ngất trên đất đến nửa đêm, cuối cùng may cũng không xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng lúc ấy thật sự rất khó chịu, nhưng xong chuyện thì lại cảm thấy chẳng có gì.

Du Dư trở mình, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô: "Tôi luôn không nhịn được mà lo lắng cho cậu."

Trì Đường đấm giường, cũng không chịu phục: "Ai lo lắng cho ai chứ, rõ ràng là cậu còn làm cho người khác lo lắng hơn!"

 

 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)