TÌM NHANH
THÊ ĐIỀU LỆNH
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
View: 839
Chương trước
Chương 115
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana
Upload by Hana

Editor: Chúc Ý



 

Ngay khi nàng căm hận mà cào hắn, Khúc Liễm đột nhiên cảm thấy hắn dừng động tác lại, đồng thời thân thể của hắn cũng cứng đờ.

 

Nàng có chút mê mang, bởi vì bên trong thân thể có nhiều hơn một thứ không thuộc về mình cảm giác dị vật vô cùng không thoải mái, động một chút liền vô cùng đau đớn, lại thêm biểu hiện của hắn hung tàn không phù hợp với tính cách, làm cho đầu óc của nàng cũng có chút choáng váng nặng nề, lúc này cũng không nghĩ nhiều mà là mài móng vuốt, lại cào hắn một chút để giải hận.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Không thể chỉ có một mình nàng đau được? Cho dù là mỹ thiếu niên ôn nhu, khi nàng đau đến chịu không nổi, cũng muốn cào hắn vài cái.

 

“Sao nàng lại không cắt móng tay….”

 

Âm thanh yếu ớt vang lên bên tai, giống như thanh âm của ác ma đột nhiên thức tỉnh.

 

Vì thế, đến lượt nàng cứng người.

 

Chờ đến khi lại một lần nữa bị hắn hung hăng mà nhào nặn ở trong ngực, Khúc Liễm bi phẫn trong lòng, còn đâu ánh dương chân thành, ôn nhu chân thành, mỹ thiếu niên chân thành săn sóc đâu chứ? Vì sao giữa chừng lại thay đổi tính cách? Quả thật là quá mất mát.

 

Càng đánh mất chính là bọn họ đang đứng ở thời điểm trên con đường tham khảo triết học làm người, nhân cách của hắn lại đột nhiên thay đổi……

 

Ánh mắt của hắn càng thêm sâu thẳm, dần dần mặt mày hắn nhiễm một loại diễm sắc yêu dị, thần sắc trở nên càng say mê, dường như là đang làm một chuyện vui sướng nhất thế gian —— không, đối với thiếu niên mới khai trai mà nói, làm tình cùng với nữ tử mà hắn ái mộ —— hơn nữa còn làm trong đêm tân hôn, thật sự là việc rất sung sướng.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đây là vì hắn chưa bao giờ trải qua loại chuyện vui sướng này, thông qua thân thể làm phương tiện, ngay cả linh hồn cũng vì chuyện này mà run rẩy.

 

Quả nhiên nam nhân là một loại động vật cảm quan, cho dù ngày thường có khắc chế cấm dục như thế nào, khi hắn có thể quan minh chính đại mà thả lỏng phát tiết, tất nhiên là sẽ không bạc đãi chính mình.

 

Chờ đến khi mọi thứ kết thúc, nàng cuộn tròn ở trong lòng ngực hắn, nhắm mắt lại, lông mi còn treo nước mắt trong suốt, thoạt nhìn tựa như tiểu động vật đáng yêu, bị khi dễ thảm hại.

 

“Rất đau sao?” Hắn vuốt ve cả khuôn mặt nàng, rất là tự hào mà nói: “Ta đã thực sự rất nhẹ rồi, là chính nàng quá yếu đuối.” Nói xong, hắn lừa gạt mà cắn trên mặt nàng vài cái, da thịt mềm mại làm hắn nghiến răng căn bản là không dám cắn quá mạnh, dọc theo khuôn mặt trắng nõn của nàng, mà cắn xuống ngực nàng.

 

Khúc Liễm trả lời bằng cách cào lên lưng hắn phát nữa.

 

Nàng rất muốn gào thét với hắn, yếu em gái ngươi! Mất công hắn còn có mặt mũi nói ra, cũng không biết vừa rồi là ai như thế nào cũng không chịu dừng, chẳng lẽ là không biết cái loại bạo phát sức lực kinh khủng này vốn không phải là lần đầu tiên nếm thử xx nàng có thể thừa nhận, cố tình hắn lại thực tủy biết vị (lần đầu ăn mới biết vị ngon cứ muốn ăn tiếp không dừng lại được), làm hoài không dừng.

 

Nàng đau đến mức muốn cắn hắn.

 

Có thể là nam nhân ở trên giường thật sự là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, sau khi thỏa mãn nửa người dưới sẽ vô cùng dễ nói chuyện. Lúc này Khúc Liễm cào hắn nhiều thêm vài cái, phát hiện hắn không những không tức giận, lại còn duỗi tay đem nàng ôm vào trong ngực, kiểu như con sư tử được ăn no bộ dáng thỏa mãn lại lười nhác.

 

Khúc Liễm nhìn hắn tâm tình lại càng khó chịu, mất công nàng đau như vậy, hắn lại giống như là hưởng thụ chuyện gì đó tốt đẹp nhất.

 

Thật không công bằng mà.

 

Vì thế, nàng có chút không an phận mà ở trong ngực của hắn xoay người, lăn thẳng đến bên trong giường, mặt hướng bên trong mà ngủ.

 

“Xem ra thể lực của nàng vẫn còn tốt……”

 

Âm thanh hắn có chút khàn khàn, nhưng trong giọng nói lại không giấu được sự hứng thú mãnh liệt.

 

Nếu thể lực còn tốt như vậy, vậy thì tiếp tục tới thêm một lần nữa đi.

 

Ở trong lòng nàng mắng một tiếng, lại bị hắn kéo vào trong ngực, rồi lại bắt đầu lăn lộn nàng.

 

Lúc đầu Khúc Liễm còn có thể phản kháng một chút, chờ đến khi phát hiện lần thứ hai không có thống khổ như vậy, lại còn được hắn làm cho có chút thoải mái, liền ỡm ờ, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Chỉ là loại mơ hồ này cũng có giới hạn, khi nàng phát hiện ở trong mắt hắn có hình bóng của mình giống như một khối thịt mỡ tươi ngon nhiều nước, muốn đem nàng từng chút từng chút nuốt vào bụng, cái loại cảm giác này thực sự quá kinh khủng, kinh khủng đến mức làm cho nàng lại bắt đầu giãy giụa.

 

“Đừng nhúc nhích.” Hắn đè nàng lại, giọng điệu u ám, “Nàng lại động, ta không cam đoan ngày mai nàng có thể rời giường được…..”

 

Khúc Liễm hận đến mức lại cào hắn vài cái, giọng nói vô cùng khẳn đặc, cực kỳ đáng thương mà nói: “Nếu chàng không ngừng lại, ngày mai ta sẽ không xuống giường được……”

 

Tiếng cười của hắn vang ở bên tai nàng, lồng ngực rung lên dán vào ngực nàng, làm cho nàng nhịn không được đỏ cả mặt.

 

Cuối cùng nàng thực sự không biết cố gắng mà hôn mê bất tỉnh.

 

Chờ khi nàng một lần nữa khôi phục lại tri giác, liền phát hiện đối phương đã lau sạch thân mình cho nàng, thân thể nàng rất mệt, đầu óc cũng một mảnh hỗn loạn, miễn cưỡng mở mắt, đối diện với một đôi mắt trơn bóng như ngọc.

 

“Huyên Hòa ca ca….” Nàng lẩm bẩm mà gọi, trong giọng nói có chút ỷ lại chính nàng cũng không phát hiện ra.

 

“Liễm muội muội, còn đau phải không?” Hắn cúi đầu, hôn lên gương mặt có chút phiếm hồng của nàng.

 

Khúc Liễm thành thật gật đầu, đôi mắt ẩm ướt, cũng không biết có phải là bởi vì trước đó đã khóc hay không, da thịt trắng như sữa chi chít những dấu vết, tuy rằng màu sắc tạm thời không quá rõ ràng, nhưng là dừng ở trên làn da trong suốt kia giống như những cánh hoa hồng được tô điểm thêm, lại giống như những cánh hoa bị tàn phá.

 

Đôi mắt thanh nhuận của hắn trở nên u ám, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn đầu vai oánh nhuận đầy dấu vết của nàng, trên mặt lại cười vô cùng ấm áp dịu dàng nói với nàng: “Nàng tiếp tục ngủ đi, ta rửa sạch sẽ thân mình cho nàng trước, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.” Nói xong, hắn liền đưa tay nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng.

 

Nàng lên tiếng, cọ cọ vào tay hắn, lại nhắm hai mắt lại.

 

Một bộ dáng ỷ lại.

 

Trong đầu nàng lại nghĩ, cuối cùng hắn cũng biến về rồi, thật tốt quá.

 

Hắn hít một hơi thật sâu, đem dã thú cơ hồ muốn thoát ra khỏi lòng đè nén lại. Nàng không biết, nàng càng tin tưởng hắn, càng làm cho hắn không cách nào khống chế mà muốn đè lên người nàng muốn làm gì thì làm, hình tượng nhu nhược sẽ chỉ làm cho dã thú cất giấu ở trong lòng nam nhân thức tỉnh, nhịn không được lại muốn tiếp tục chiếm lấy.

 

Hắn cẩn thận vì nàng mà rửa sạch sẽ thân mình, nhớ lại bộ dáng nàng khóc đến mức ủy khuất khi nãy, chần chờ nhìn xuống, duỗi tay nhẹ nhàng kéo ra hai chân thon dài xinh đẹp đang vắt chéo lên nhau, cẩn thận kiểm tra chỗ ở giữa kia một lần, phát hiện chỉ là hơi sưng đỏ, màu hồng phấn giống như những giọt sương trên cánh hoa.

 

Dường như cảm giác được sự khác thường, nàng lại mở mắt ra.

 

“Huyên, Huyên Hòa…..” Nàng lắp bắp mà nhìn hắn, cả người đều cứng đờ, nhất thời bắt gặp khóe mắt hơi đỏ lên kia, nàng cho rằng nhân cách thứ hai của hắn lại chạy ra ngoài, bởi vì trong mắt kia có một loại không thể chối cãi…..

 

“Làm sao vậy?” Hắn nhìn nàng mỉm cười, nụ cười ôn nhu dịu dàng.

 

Khúc Liễm dừng một chút, sờ soạng đem chăn kéo lên trên người, chậm chạp nói: “Không có gì.”

 

Chờ khi hắn đi lấy cho nàng một chiếc áo ngủ sạch sẽ để thay, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào mặt hắn, đặc biệt là đôi mắt hắn, đáng tiếc là cái gì cũng không nhìn ra được, càng nhìn không ra được ánh mắt quỷ dị si mê lúc nãy, chắc là nàng bị ảo giác.

 

Chờ nang thay xiêm y sạch sẽ một lần nữa nằm lại trên giường, hắn cũng đi theo nằm ở bên cạnh nàng, sau đó thật tự nhiên mà duỗi tay kéo nàng ôm vào trong lòng ngực, trên người hắn mát lạnh mùi an tức hương kín đáo chiếm lấy hô hấp của nàng, làm cho nàng có chút ngọt ngào.

 

Nàng có thói quen ngủ một mình, bây giờ bên gối lại có nhiều thêm một người, có chút không quen. Nhưng mà cho dù không quen, thì chuyện thân mật nhất cũng đều đã làm rồi, nàng đối với hắn luôn có một loại ý niệm mềm mại khiến nàng nhịn không được càng muốn lại gần, làm nàng ngoan ngoãn mà tiến vào trong lòng ngực hắn.

 

Hắn duỗi tay vỗ về lưng nàng, môi lại rơi xuống bên má nàng, khóe miệng nàng, giọng điệu càng thêm nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, ngày mai đến giờ ta sẽ gọi nàng.”

 

Nàng vươn tay, khoác lên cánh tay hắn, đè lên cánh tay hắn, phát hiện đều là cơ bắp cứng ngắc, khiến nàng ấn ngón tay vào bị đau, cũng đúng với suy đoán của nàng lúc trước.

 

Người này quả nhiên sực lực kinh khủng khác người, ngày thường hẳn là có rèn luyện thân thể, về sau nàng tuyệt đối sẽ không cùng hắn đối mặt đặc biệt là ở trên giường.

 

Ngáp một cái, rất nhanh nàng liền chìm vào giấc ngủ.

 

Trong lúc nhất thời Kỷ Lẫm lại có chút không ngủ được, trong lòng ngực ôm một người tản ra hương vị mê người, dụ hoặc hắn tiếp tục cái loại cảm giác hưởng thụ cực hạn lúc nảy, đột nhiên làm cho hắn có chút hoài nghi điểm tự chủ của chính mình.

 

Hắn nhắm mắt lại, nhớ tới năm ấy hắn mười bốn tuổi ở phủ Thường Châu gặp lại khi đi tế chùa khi đó nàng mười hai tuổi, đêm đó hắn liền nằm mơ một giấc mơ kiều diễm, đối tượng trong mơ đó lại chính là nàng, lúc ấy sau khi thức dậy thân thể hưng phấn mà xấu hổ, càng làm cho hắn sinh ra tâm tư nhất định phải cưới nàng qua cửa. Sau lại bị hạ nhân hầu hạ hắn nhìn thấy, thừa dịp trời còn chưa sáng, tự mình cầm quần lót dơ đem đi ném.

 

Bây giờ rốt cuộc đã nếm được mong muốn, lại phát hiện chính mình có thể sẽ làm nàng bị thương.

 

Ở thời điểm hắn kích động, luôn là khống chế không được tính cách của mình, sẽ làm cho cái tính cách bị che giấu kia chạy ra ngoài muốn làm gì thì làm, lúc trước hắn cũng không hối hận, nhưng mà hôm nay hắn lại có chút hối hận bản thân mình có chút phóng túng, thiếu chút nữa đã làm nàng bị thương.

 

Sau khi gặp được nàng, hắn luôn tỏ ra xúc động.

 

Nghĩ xong, hắn thở dài, siết chặt vòng tay đem nàng ôm vào trong ngực, cho đến khi thân thể hai người dán sát lại gần nhau, hắn mới nhắm mắt lại ngủ.

 

*****

 

Trời vừa hửng sáng, Khúc Liễm bị người đẩy tỉnh giấc, trong lúc nhất thời đầu óc trì độn không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy thân thể không còn là của mình nữa.

 

Chẳng mấy chốc, nàng phát hiện mình giống như con nhện tinh hút lấy tinh khí của nam nhân, tay chân đều quấn trên người của một người, mà đôi tay của người kia cũng đang ôm lấy eo nàng.

 

Lấy góc độ khoa học mà nói, loại tư thế ngủ này qua một buổi tối, eo không đau tay không mỏi mới là lạ, đặc biệt là tối qua còn vất vả lăn giường vài lần nữa.

 

“Liễm muội muội, tỉnh rồi à?” Thiếu niên ôm nàng mở to mắt, trong đôi mắt trong veo lộ ra ý cười, trơn bóng trong sáng làm cho lòng người tin tưởng.

 

Khúc Liễm a một tiếng, cổ họng khô khốc đến mức không muốn mở miệng, chờ hắn buông nàng ra, nàng cảm nhận được thân thể đau nhức, nhịn không được duỗi tay ở trong chăn cào một cái.

 

“Cẩn thận không gãy móng, đau tay đấy.” Hắn bắt lấy tay nàng đang cào chăn, phát hiện nàng rất thích làm loại chuyện này, làm hắn có chút lo lắng.

 

Khúc Liễm đối mặt với mỹ thiếu niên ôn nhu săn sóc như vậy, tức giận gì cũng không còn, ngoan ngoãn được hắn đỡ ngồi dậy, sau nó nhìn hắn nắm lấy móng tay của nàng kiểm tra rồi xem xét mức độ tổn hại của móng tay, không khỏi nghĩ tới tối hôm qua nàng cào hắn mấy lần, mặt nàng có chút đỏ lên.

 

“Quả nhiên móng tay bị gãy rồi.” Kỷ Lẫm nhìn ngón trỏ bên tay trái của nàng, vốn dĩ được bảo dưỡng đến mượt mà nhưng móng tay lại thiếu bị gãy mất một miếng.

 

Khúc Liễm xấu hổ mà nhìn hắn, đem tay giấu ở sau lưng, vội nói: “Ta nghe thấy giọng của Cung Tâm, không gọi các nàng đi vào sao?”

 

Kỷ Lẫm cười nói: “Không vội.” Sau đó tự mình đem màn trướng màu đỏ vén lên, đứng thẳng dậy đi lấy xiêm y sạch sẽ ở trong hòm xiểng đặt trên mặt đất mặc vào.

 

Khúc Liễm nhìn đến mức choáng váng, tối hôm qua binh hoang mã loạn, thế mà nàng lại không phát hiện ra đám người Cung Tâm đã sớm đem xiêm y cần dùng hôm nay đều chuẩn bị tốt, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

 

Hắn rất nhanh mặc xong xiêm y vào, buộc chặt thắt lưng cùng màu với xiêm y, sau đó xoay người nhìn nàng, cầm xiêm y của nàng lại đây.

 

Da đầu Khúc Liễm tê dại, nhìn ý tứ của hắn sẽ không giống như những gì nàng nghĩ chứ? Vội vàng nói: “Đưa ta đi, để ta tự mình mặc.” Thật ra nàng càng muốn kêu nha hoàn tiến vào hầu hạ, nhưng lời nói đến bên miệng, không hiểu sao lại nuốt xuống.

 

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, mới chậm chạp đưa xiêm y cho nàng, sau đó xoay người ra khỏi nội thất.

 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)