TÌM NHANH
THIẾU CHỦ MA GIỚI CƯỜNG THẾ SỦNG ÁI
Tác giả: Hí Yêu
View: 302
Chương trước
Chương 31: Biển Lửa
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh
Upload by Xoài Xanh

Không lâu sau Tô Vân Thanh tỉnh dậy trong khói lửa mịt mù.

Hắn kinh hoảng nhìn bốn phía, toàn bộ ngục tốt đã biến đi đâu mất, cửa lao bị khóa chặt.

Vừa mới chạm tay lên cửa lao, đã bị nóng làm rụt lại.

Đây chính là cửa sắt, đốt lửa lên có thể làm người khác nóng đến tróc da.

Tô Vân Thanh che miệng mũi lại, bị cay đến nước mắt chảy ròng, đôi mắt cũng không mở ra được.

“Tiêu Lăng Vũ! Linh nhi! Mặc Li! Các ngươi ở đâu?” Hắn nôn nóng kêu.

Nhưng mà không có bất kì lời hồi đáp nào.

Hoàng đế muốn hắn chết sao.

Trách không được muốn đưa Tiêu Lăng Vũ đi nơi khác, hắn còn tưởng lão hoàng đế kia chẳng qua đau lòng nhi tử, nên mới đưa Tiêu Lăng Vũ đến nơi thoải mái hơn. Xem ra, là do hắn quá đơn thuần.

Nếu giết hắn, tô lão thừa tướng sẽ làm ra những chuyện gì không biết được. Nhưng nếu chết cháy ngoài ý muốn ở nhà tù, cũng chỉ có thể trách ông trời.

Tiêu Diệp tính kế thật tốt.

Lửa càng lúc càng lớn, cả đêm hôm nay, phía trên hoàng cung đều bị chiếu ấn thành một màu đỏ.

Phía Tông Nhân Phủ, đã thành một biển lửa.

Tiêu Diệp đứng ở lầu cao híp mắt ngắm nhìn phương xa, nhìn nơi này đổ nát thê lương hóa thành tro tàn.

“Chẳng qua chỉ muốn giết một người, bệ hạ mất công như thế đáng giá sao?” Quốc sư chống quải trượng hỏi.

“Chỉ cần có thể đổi lấy hưng thịnh uốc gia, tất cả đều đáng giá.” Giọng điệu Tiêu Diệp chắc chắn.

Tàn hỏa tan mất, ánh sáng mặt trời chiếu vào, sắc trời phía đông có chút biến hồng.

——————

“Cái gì, Vương phi hắn đã chết?!” Khóe mắt Tiêu Lăng Vũ đầy gân máu bắt lấy bả vai Hải công công.

Sao có thể, Tô Vân Thanh hắn làm sao chết được, Tô Vân Thanh một người sống, ngày hôm qua còn đấu võ mồm với chính mình…

Không được, hắn phải nhanh chân đến xem!

“Ai, Thất vương gia, Hoàng Thượng có lệnh, ngươi không được rời đi…” Hải công công ngăn lại, không cho Tiêu Lăng Vũ trốn thoát ra ngoài.

Bọn thị vệ chạy nhanh rút đao ra cản.

“Tránh ra!” Cả khuôn mặt Tiêu Lăng Vũ đen như khối than.

Bộ dạng Tiêu Lăng Vũ không sợ chết xông ra bên ngoài, những thị vệ đó cũng không có can đảm giết Vương gia, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lăng Vũ tẩu thoát.

Còn chưa đuổi tới Tông Nhân Phủ, Tiêu Lăng Vũ đã đụng phải vài người nâng một một cái giá bị vải trắng che phía trên đang đi tới.

“Đây là cái gì?” Tiêu Lăng Vũ năm chặt cánh tay của tiểu thái giám phía trước.

“Tham kiến Vương gia, đây là… Thất vương phi.”

Trong nhất thời Tiêu Lăng Vũ không phản ứng kịp, hoặc có thể nói, chính mình không muốn phản ứng .

Thất vương phi… lời nói này có nghĩa bên trong đó là Tô Vân Thanh sao? không thể, nhất định không phải hắn!

Tay Tiêu Lăng Vũ run rẩy xốc khối vải trắng kia lên, chỉ thấy một khối thi thể cháy đen.

Lúc này Tiêu Lăng Vũ mới thật sự luống cuống.

Nằm bên cạnh thi thể là một khối ngọc bội, đúng là thứ bình thường Tô Vân Thanh hay đeo.

Tiêu Lăng Vũ chỉ cảm thấy trong đầu “Ong” một tiếng, như là có thứ gì nổ tung.

Trong miệng hắn lấp bấp, lẩm bẩm niệm vài câu: “Vân thanh…”

Cho đến khi những người đó nâng thi cốt đi rất xa, Tiêu Lăng Vũ vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ.

Trong lúc nhất thời thiên địa sụp đổ, sơn thủy thất sắc, Tiêu Lăng Vũ cảm thấy chính mình không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì.

Hải công công cầm thánh chỉ đi tới, nói cái gì hắn cũng hoàn toàn không nghe được, nhưng vẫn đưa tay tiếp thánh chỉ, trực tiếp lướt qua hắn thẳng tắp đi đến.

Cứ như cái sát không hồn thất tha thất thểu trở về vương phủ, Ninh Viễn kêu hai ba lần Vương gia đều không trả lời lại.

Tiêu Lăng Vũ không nói một lời ngồi ở chủ vị, như một tòa thạch điêu không nhúc nhích.

Vương phủ ngày xưa náo nhiệt bây giờ lập tức quạnh quẽ, ngực Tiêu Lăng Vũ cảm giác trống vắng.

Hoàng hôn như máu, nghiêng nghiêng chiếu vào cửa, làm cho pho tượng Tiêu Lăng Vũ thêm một tầng viền vàng.

Một con chim màu xám trắng bay vào, đậu ở trên tay Tiêu Lăng Vũ, nghiêng đầu nhìn nhìn lại bay đi.

Tiêu Lăng Vũ nhìn thấy chỉ điểu, nhớ lại bình thường vương phi hay trêu đùa nó.

“Là ngươi sao? Vân thanh…” Tiêu Lăng Vũ ngơ ngẩn đứng lên.

Chim phủi cánh bay ra ngoài, Tiêu Lăng Vũ nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, bởi vì lâu rồi không ăn gì nên chân mềm ngã trên mặt đất.

“Vân thanh!” Cổ họng Tiêu Lăng Vũ tanh ngọt, búng ra một ngụm máu.

——————

Mặc Li đi vào sơn động, nhìn Tô Vân Thanh nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, chậm rãi đem lưu li trản trên tay đánh nát, mộtmàu lam lưu quang chui vào cơ thể Tô Vân Thanh.

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)