TÌM NHANH
TRÍCH TIÊN
View: 485
Chương trước
Chương 32: La Sát
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên
Upload by Mandu Hấp Không Chiên

Lý Triều Ca đột ngột rút kiếm khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ. Người hầu của Bùi phủ lập tức hét to, Hoắc Cảnh Châu cũng tái mặt, tiến lên ngăn cản Lý Triều Ca: “An Định công chúa, đây là tướng phủ Đông Đô, không phải núi rừng hoang dã, xin công chúa đừng hành động thiếu suy nghĩ!”

Người gác cổng trốn trong đám người, âm dương quái khí nói: “Đúng vậy, Bùi phủ chúng ta nhiều thế hệ trâm anh, thi thư gia truyền, ngay cả hoàng đế cũng phải gọi tướng công nhà ta một tiếng quốc lão, há để cho đám người thô thiển các ngươi giơ đao múa kiếm trước cửa Bùi phủ?”

Bùi Kỷ An khẽ giơ tay lên ngăn lời người hầu, giương mắt đối diện với Lý Triều Ca: “An Định công chúa, ta biết ý đồ của người khi đến đây. Nhưng hiện giờ sắc trời đã tối, công chúa vẫn còn chưa gả, Bùi gia không tiện để công chúa vào cửa. Xin công chúa lý trí một chút, chớ làm loạn.”

“Làm loạn?” Lý Triều Ca tức đến bật cười, ánh mắt nàng sắc bén như đao, nơi ánh mắt quét qua, không ai dám đối diện, “Ta phụng mệnh tróc nã yêu quái, hiện giờ yêu khí biến mất ở Bùi phủ, ta không ngại vất vả chạy đến Bùi phủ cứu người, các ngươi lại ở đây lên mặt ra oai với ta? Mặt mũi Bùi gia quan trọng hơn cả mạng người sao? Mau tránh ra hết cho ta, nếu có người bị hại, các ngươi ai gánh nổi hả?”

Lý Triều Ca nói xong liền muốn xông vào, Bùi Kỷ An nhíu mày, vô cùng bất lực tiến lên, muốn ngăn Lý Triều Ca lại: “Người đừng càn quấy nữa!”

Bùi Kỷ An quen thói định kéo tay Lý Triều Ca, khi sắp chạm đến tay áo của nàng, Lý Triều Ca bỗng lật tay quét một đường kiếm, kiếm phong đánh thẳng đến cổ tay Bùi Kỷ An. Bùi Kỷ An sửng sốt buông tay theo bản năng, mũi kiếm lướt qua tay áo của Bùi Kỷ An, tước xuống một đoạn ống tay áo màu lục.

Người của Bùi phủ hoảng sợ, dồn dập hô to: “Đại lang quân!”

Bùi Kỷ An duỗi tay ra hiệu rằng không có việc gì. Hắn nhìn về phía Lý Triều Ca, không biết có phải do bóng đêm quá tối hay không mà gương mặt của Bùi Kỷ An đã cắt không còn giọt máu: “Đây là mục đích của người?”

“Ta nói rồi, ta không thích người khác tùy tiện chạm vào ta.” Ánh mắt của Lý Triều Ca còn lạnh hơn cả đao kiếm, nàng truyền chân khí vào kiếm, cầm chuôi kiếm xoay tròn trong tay, dùng sức ném thẳng xuống đất. Kiếm phong ba thước lại có sức mạnh tựa ngàn quân, cắm thẳng đứng lên bậc thang, bậc cửa lát đá bị một kiếm đâm thủng, vết nứt lan tràn như mạng nhện.

Người vây xung quanh đều lui về sau một bước, ánh mắt kinh ngạc khó lường. Đây rốt cuộc là kiếm gì mà có thể đâm thủng cả đá? Lý Triều Ca nhẹ nhàng rút kiếm ra, chỉ thẳng về phía trước: “Tránh ra.”

Nào còn ai dám ngăn cản nàng, tất cả mọi người đều dồn dập lui ra. Trước mặt Lý Triều Ca nhanh chóng dọn ra một con đường, Lý Triều Ca cầm kiếm, không bố thí thêm một ánh mắt nào cho những kẻ dư thừa, bước nhanh về phía Tây Uyển.

Đám binh lính còn lại không dám nhiều lời, nhanh chóng đuổi theo Lý Triều Ca, ở cửa lớn chỉ còn nghe được tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn. Bùi Kỷ An đứng trên bậc thang, lẳng lặng nhìn đông đảo binh lính lướt qua mặt hắn không rời mắt. Người hầu của Bùi phủ cho rằng đại lang quân bị mấy kẻ thô thiển kia dọa sợ, cuống quýt đến gần dò hỏi: “Đại lang quân, người không sao chứ?”

Bùi Kỷ An không nói chuyện, hắn giương mắt, cách bậc thang và đám người, nhìn về phía cô gái dẫn đầu ở phía xa.

Nàng nói, nàng không thích người khác chạm vào nàng.

Bùi Kỷ An biết tật xấu này của Lý Triều Ca từ kiếp trước, không biết là thói quen do luyện võ từ nhỏ hay là sự cảnh giác do vào sinh ra tử ở Trấn Yêu Ty luyện thành, tóm lại Lý Triều Ca rất không thích tiếp xúc thân thể với người khác. Nếu bị người không thân chạm vào tay, nàng sẽ khó chịu cả ngày, mức độ bài xích đã sắp đạt tới ngưỡng bệnh lý. Bùi Kỷ An biết, nhưng hắn không thèm để ý, hắn hận không thể cách xa Lý Triều Ca ba thước, cần gì để tới căn bệnh tâm lý này của Lý Triều Ca chứ?

Nhưng Bùi Kỷ An không ngờ rằng có một ngày, hắn cũng sẽ biến thành “người khác”.

Lục Ỷ xách theo một chiếc đèn, đưa Cố Bùi thị ra cửa. Hai người đi trên hành lang quanh co yên tĩnh, chẳng ai mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng gió lùa qua tán cây hệt như tiếng khóc thút thít.

Lục Ỷ nương theo ánh đèn, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cố Bùi thị. Cô ấy nghĩ sẵn trong đầu, châm chước mở miệng nói: “Phu nhân, lang quân không khéo ăn nói nhưng trong lòng cực kỳ hiếu thuận ngoan ngoãn. Nếu hôm nay lang quân nói gì đó không lọt tai, nô tỳ xin được thay lang quân thỉnh tội, mong phu nhân nể tình máu mủ một nhà, đừng giận lang quân.”

Cố Bùi thị khẽ nhếch miệng, Cố Minh Khác ngoan ngoãn hiếu thuận, không khéo ăn nói? Theo bà thấy thì chưa chắc. Nhìn biểu hiện của Cố Minh Khác hôm nay, hắn rõ ràng rất có chính kiến, chỉ là hắn không để người mẹ này vào mắt thôi.

Cố Bùi thị lạnh lùng nói: “Lang quân ít giao lưu với bên ngoài, không hiểu đối nhân xử thế, nhưng các ngươi cũng không hiểu ư? Nó trước giờ luôn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu thuận, không làm trái ý trưởng bối, nhưng từ lúc đi hành cung, nó lại đột nhiên quyết tâm muốn tham gia khoa cử, khuyên thế nào cũng không nghe. Nói thật cho ta biết, có phải các ngươi thổi gió bên tai lang quân không?”

“Nô tỳ không dám!” Lục Ỷ hoảng sợ, đèn lồng trong tay chao đảo, suýt nữa đã làm rơi. Lục Ỷ vội vàng ổn định ngọn đèn, thỉnh tội với Cố Bùi thị: “Nô tỳ là người hầu của Cố gia, cả đời dựa vào ân đức của gia chủ, làm sao dám làm loại chuyện vong ân phụ nghĩa này ạ? Phu nhân, đây hẳn là có hiểu lầm gì đó.”

Cố Bùi thị cũng biết với lá gan của đám người hầu tuyệt đối không dám khích lệ Cố Minh Khác. Tuy sức khỏe của Cố Minh Khác yếu ớt, nhưng dù sao cũng là nam nhi nhiệt huyết bừng bừng, mỗi ngày một trưởng thành, khó tránh khỏi có tâm tư của người lớn. Hắn bỗng có thái độ khác thường, thậm chí không tiếc ngỗ nghịch với mẹ, hơn phân nửa là đã động tình.

Cố Bùi thị nhấp môi dưới, còn chưa gặp mặt mà ấn tượng của bà ấy với vị An Định công chúa kia đã rơi xuống đáy vực. Thô tục vô lễ, không thạo lễ nghĩa, nhưng lại rất biết quyến rũ đàn ông đấy chứ.

Cố Bùi thị sầm mặt, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Lúc nó ở hành cung đã làm gì, gặp những ai? Lang quân có từng gặp riêng An Định công chúa không?”

Lục Ỷ nhíu mày, cực kì khó xử. Đây là việc riêng của lang quân, làm người hầu thì việc đầu tiên chính là không được tiết lộ hành tung của chủ nhân cho người ngoài. Cố Bùi thị trực tiếp dò hỏi hành trình cá nhân của lang quân, đầu mũi giáo còn chỉ thẳng tới An Định công chúa, Lục Ỷ làm sao dám nói chứ? Nhưng trước mặt lại là mẹ của lang quân, là chủ mẫu Cố gia, Lục Ỷ cũng không thể phản kháng. Lục Ỷ rơi vào tình thế khó xử, đương lúc không biết nên làm thế nào cho phải, phía đối diện đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Đối phương cúi đầu khom lưng, tư thế đi đứng kỳ quái khó tả, không có một chút tiếng động. Lục Ỷ hoảng sợ, vội vàng giơ đèn lên, thấy đối phương ăn mặc quần áo của thị nữ Bùi phủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Lục Ỷ phản ứng lại liền tức giận, nhíu mày quát lớn: “Đứng lại. Trời tối không cho phép ra ngoài một mình, một mình ngươi ở đây làm gì?”

Thị nữ kia cúi đầu, lí nhí nói: “Nô tỳ là người bên cạnh biểu công tử, hiện tại muốn đi hầu hạ biểu công tử.”

Giọng thị nữ kia vừa sắc vừa chói tay, nghe rất kỳ quái, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận lại không thấy có chỗ nào sai. Cảm giác hiện tại của Lục Ỷ là như vậy, cô ấy cau mày, đánh giá thị nữ kia: “Ta là đại nha hoàn bên cạnh biểu công tử, sao lại chưa từng gặp ngươi?”

Thị nữ áo xanh nghe xong liền nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Nô tỳ vừa tới, là người quét rác ở ngoại viện, tất nhiên là tỷ tỷ chưa từng gặp rồi.”

Lục Ỷ nhíu chặt mày, nửa tin nửa ngờ. Thật vậy chăng? Tây Uyển chỉ to bằng ngần ấy, bình thường ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, thế mà vẫn còn một nha đầu mà cô ấy chưa gặp? Nhưng bây giờ Lục Ỷ đang bận tiễn Cố Bùi thị, không rảnh truy cứu nha đầu này, thế nên vịn vào chức đại nha hoàn mà quát lớn: “Nếu hầu hạ ở Tây Uyển thì phải ngoan ngoãn tuân thủ quy củ, trời tối không được đi lung tung. Mấy ngày nay Đông Đô có yêu quái, tuy rằng yêu quái lui tới Nam Thành, nhưng cũng không thể chắc rằng nó không đến phía bắc. Để đề phòng, mấy ngày nay không được ra ngoài vào ban đêm, mau trở về đi.”

Thị nữ áo xanh cúi thấp người, hành một lễ vạn phúc xiêu xiêu vẹo vẹo: “Vâng ạ.”

Lục Ỷ cảm thấy hơi quái dị nhưng cũng không nghĩ nhiều, lướt qua đối phương đi thẳng về phía trước. Cố Bùi thị đã mất kiên nhẫn, Lục Ỷ cũng không dám để phu nhân chờ.

Lục Ỷ và Cố Bùi thị lướt qua người thị nữ kia, ánh đèn mờ ảo lướt qua, mặt mũi của thị nữ được soi sáng trong chốc lát rồi lại chìm vào bóng tối. Thị nữ vô cùng thong thả ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt tròn xoe.

Cặp mắt kia thật sự là một hình tròn, đồng tử lớn hơn người bình thường nhiều, càng yêu dị chính là tròng mắt màu xanh lục. Thị nữ nhìn chằm chằm Lục Ỷ và Cố Bùi thị dần dần đi xa, trên mặt lộ ra nụ cười kì dị, bất giác liếm liếm môi.

Ả đầu thai ở nơi âm sát, âm khí trong cơ thể rất nặng, ăn phụ nữ sẽ khiến ả bị mất cân bằng âm dương, cho nên ả không ăn phụ nữ mà chỉ chọn ra tay với đàn ông trẻ trung ngon miệng, dương khí sung túc. Hôm nay ả đến đây vốn muốn ăn biểu công tử của nhà này, nếu có thời gian thì hút thêm não của vài người làm món tráng miệng.

Nhưng hiện tại, ả cảm thấy có thể phá lệ một lần. Ả không ăn phụ nữ, nhưng trên người hai người phụ nữ trước mặt có một khí tức cực kỳ tinh khiết, chính trực, hình như là được lây dính ở nơi công đức thâm hậu nào đó. Thị nữ không biết đây là cái gì, nhưng bản năng cảm giác rằng nếu nuốt lấy khí tức này sẽ rất có ích cho tu vi của ả.

Thị nữ liếm liếm khóe miệng, quyết tâm đổi trình tự, hôm nay ăn tráng miệng trước đã.

Thị nữ đột nhiên há to miệng, to hơn cực hạn của con người rất nhiều, sau đó biến thành một chiếc mỏ chim sắc bén. Hai chân thị nữ nhấc khỏi mặt đất, lặng lẽ tới gần hai người phía trước, ả nhẹ nhàng mở mỏ chim, lộ ra đầu lưỡi màu đỏ bên trong, mắt thấy sắp chọc thủng gáy của Cố Bùi thị.

Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một luồng khí lạnh, một cơn gió cuốn theo một viên đá vụn nện mạnh lên mỏ chim của thị nữ. Ả bị đập tới đau điếng, không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai.

Tiếng chim kêu chói tai vang lên từ phía sau, Cố Bùi thị vô cùng hoảng sợ, theo bản năng quay đầu lại. Lúc bà ấy quay người lại, đập vào mắt là một gương mặt quái dị người không ra người, chim không ra chim, quái vật há miệng kêu vang, thì ra âm thanh chói tay ban nãy phát ra từ nơi này.

Cố Bùi thị sống trong nhung lụa nhiều năm, nào gặp được tình cảnh như vậy? Bà ấy trợn trắng mắt, bị dọa ngất đi. Lục Ỷ chậm nửa nhịp, theo bản năng đỡ lấy Cố Bùi thị, sau khi quay đầu lại nhìn thấy gương mặt lông lá đã đến gần trong gang tấc, cô ấy hét lên một tiếng rồi cũng ngã oạch xuống.

Trước khi ngất xỉu, Cố Bùi thị nhìn thấy một tia sáng xẹt qua, soi sáng phân nửa hành lang gấp khúc. Giữa sáng tối đan xen, một người mặc áo trắng chậm rãi đến gần, trong tay hắn cầm trường kiếm, cách rất xa vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên thân kiếm.

Hắn thanh lãnh như tiên, tướng mạo trang nghiêm, nhưng mặt mũi lại tuấn tú sắc xảo.

Cố Bùi thị nhắm mắt lại, cho rằng bản thân mình gặp ảo giác. Bằng không thì sao bà ấy lại nhìn thấy con trai mình cầm kiếm, từ trên trời giáng xuống giống như thần tiên chứ?

Điểu yêu đang muốn hút não, không ngờ sắp thành công lại bị người khác chặn lại. Mỏ chim của ả đau điếng, bởi vì đau nên lông tơ trên mặt ả đều dựng thẳng lên, chậm rãi hóa ra nguyên hình, biến thành dáng vẻ đầu chim thân người quái dị.

Khi loài chim dựng thẳng lông lên là đã vào tư thế công kích. Nó quay đầu lại, nhìn sang hành lang gấp khúc phía sau, một người đàn ông cầm kiếm đứng trong bóng tối. Áo hắn trắng như tuyết, vạt áo tung bay ngay cả khi không có gió, tay phải cầm một thanh kiếm. Mũi kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ, chỉ có thể nhìn thấy đồ đằng cổ xưa quanh vỏ kiếm, ánh sáng bạc lấp lóe bao bọc lấy một viên đá quý màu lam ở chính giữa.

Mặc dù chưa rút kiếm nhưng điểu yêu đã cảm nhận được sự sắc bén lẫm liệt của thanh kiếm kia. Điểu yêu bất giác khom lưng, nó mơ hồ cảm nhận được nó đánh không lại người này.

Bản năng sinh tồn của động vật mách bảo nó chạy mau.

Điểu yêu đột ngột xoay người, phun một thứ dịch màu xanh thẫm về phía Cố Bùi thị và Lục Ỷ đang ngất xỉu trên mặt đất, Cố Minh Khác lập tức tới gần, dùng pháp lực ngưng tụ dịch độc thành băng lơ lửng giữa không trung. Điểu yêu lợi dụng sơ hở vội vàng chạy thoát.

Cố Minh Khác không để ý con yêu mị nhỏ nhoi kia mà cúi người, xem xét tình trạng của Cố Bùi thị và Lục Ỷ trước. Với tu vi của Cố Minh Khác, đừng nói năng lực của hắn bị phong ấn chín phần mười, cho dù chỉ còn một phần trăm cũng thừa sức nghiền ép con tiểu yêu kia.

So ra thì cứu người vẫn quan trọng hơn.

Điểu yêu hoang mang bối rối chạy khỏi Tây Uyển, không ngờ lúc này đụng thẳng vào một đám người ở cửa. Mắt thấy không kịp tránh né, điểu yêu nhanh chóng thu lại lông chim trên mặt, hóa thành dáng vẻ thị nữ loài người, hoảng hốt hét lên: “Cứu mạng, phía sau có yêu quái!”

“Cái gì, có yêu quái?” Nghe thấy hai chữ này, Vũ Lâm Quân nhanh chóng cảnh giác. Người của Bùi phủ theo sát phía sau Lý Triều Ca, sợ Lý Triều Ca hủy hoại tài sản và con người của Bùi gia. Quản gia của Bùi phủ vốn khịt mũi coi thường chuyện yêu quái, trong mắt gã, đám binh lính này đang mặt dày tìm cớ, muốn moi tiền từ Bùi gia mà thôi. Nhưng hắn chẳng thể nào ngờ tới, ở cửa Tây Uyển thật sự nghe thấy có người kêu yêu quái.

Quản gia Bùi phủ sợ tới mức run chân, suýt nữa khuỵu gối tại chỗ. Gã ngẩng đầu nhìn về phía người tới, phát hiện là một nha hoàn, quần áo đều may theo quy định của Bùi phủ nhưng mặt mũi lại lạ hoắc. Quản gia Bùi phủ không để trong lòng, Bùi phủ có tới mấy trăm kẻ nô bộc, sao gã có thể nhớ rõ mặt từng người chứ.

Quản gia Bùi phủ to gan hỏi: “Ngươi là nha hoàn ở viện nào, yêu quái ở đâu?”

Thị nữ nhanh chóng chạy đến trước mặt đám người, sợ hãi co quắp lại, đôi mắt vừa bất lực vừa đáng thương: “Ở ngay phía sau, nó đuổi theo nô tỳ cả một đường, còn đả thương đại nha hoàn của biểu công tử nữa.”

“Cái gì?” Quản gia Bùi phủ vô cùng hoảng sợ, đại nha hoàn của biểu công tử chẳng phải là Lục Ỷ sao? Lục Ỷ bị thương, vậy biểu công tử thế nào?

Thị nữ mảnh mai nhu nhược, yếu ớt đáng thương, nháy mắt khơi dậy mong muốn được che chở của những người đàn ông ở đây. Hoắc Cảnh Châu vững vàng ra mặt, nói với thị nữ: “Ngươi không phải sợ, có Vũ Lâm Quân ở đây, tất nhiên sẽ bảo vệ trên dưới Bùi phủ bình an vô sự. Con yêu quái kia ở nơi nào?”

Thị nữ co rúm người, chỉ ra sau lưng, nói: “Ở đó ạ. Quân gia, nô tỳ sợ……”

Lý Triều Ca gật đầu, tiếp lời: “Nếu sợ thì mau trở về nghỉ ngơi đi. Yêu quái có chúng ta lo rồi.”

Thị nữ đáp lại, cúi đầu đi ra ngoài. Khi ả lướt qua Lý Triều Ca, Lý Triều Ca bất ngờ rút kiếm, đâm thẳng vào lưng thị nữ.

Thị nữ hoảng sợ ngã nhào xuống đất, cánh tay bị kiếm phong quét qua, nháy mắt chảy máu. Ả té ngã trên mặt đất, nhu nhược đáng thương ngẩng đầu: “Nô tỳ chỉ là một cô gái yếu đuối, mấy vị quân gia làm gì vậy?”

Những người khác kinh ngạc, cuống quýt ngăn cản, vừa đỡ thị nữ đứng dậy vừa cản Lý Triều Ca: “Công chúa, người làm gì vậy, đây là thị nữ của Bùi phủ!”

“Thị nữ?” Lý Triều Ca nhếch miệng cười, nàng lắc lắc mũi kiếm, vẩy sạch vết máu phía trên, quay người đánh thẳng về phía thị nữ, “Thị nữ loài người sẽ chẳng bao giờ mọc lông chim phía dưới cổ cả.”

Thị nữ vẫn giữ dáng vẻ thiếu nữ nhu nhược, gian nan trốn tránh trong đám đông, chỉ chốc lát đã có thêm vài vết thương trên người. Có một lần ả trốn không kịp, ngã nhào xuống đất, đau đớn co rúm lại, mà Lý Triều Ca không nhanh không chậm đuổi theo, đứng từ trên cao nhìn xuống.

Hai người mạnh yếu rõ ràng như thế, ở đây đàn ông chiếm đa số, nhìn thấy cảnh tượng này, nhanh chóng có người không nhìn nổi nữa: “An Định công chúa, cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, người làm khó cô ấy làm gì?”

Lý Triều Ca cười nhạt một tiếng, nhếch nhẹ một bên đuôi mày, mỉm cười gật đầu với cô gái trên mặt đất: “Vẫn còn giả vờ. Được, ngươi nói ngươi là người thường, vậy chứng minh cho ta xem đi. Chu Thiệu, lại đây, xương cốt của loài chim rất giòn, ngươi đánh một quyền vào chân cô ta, chỉ cần cô ta có thể chịu được thì ta sẽ thả cô ta đi một cách bình an.”

Thị nữ ngã trên mặt đất, lí nhí khóc thút thít, Vũ Lâm Quân hai bên lộ vẻ không đành lòng, ngay cả quản gia của Bùi phủ cũng không nhịn được mà nói: “An Định công chúa, người làm việc quá độc đoán, cô ấy chỉ là một tỳ nữ bình thường, công chúa tội gì phải làm khó cô ấy?”

Những người khác không nói nhưng trên mặt đều lộ ra vẻ tán đồng, vì e ngại Lý Triều Ca là công chúa nên không dám nói thẳng ra. Một đám đàn ông ra vẻ thương hoa tiếc ngọc, nhưng Chu Thiệu lại có vẻ không hề dao động, hắn đi đến trước mặt thị nữ, xoay xoay khớp vai, đột nhiên đấm một quyền xuống đất.

Vũ Lâm Quân và người hầu của Bùi phủ đều không đành lòng mà quay mặt đi, mặt Hoắc Cảnh Châu đã xanh mét. Hoang đường, thật là hoang đường, ngày mai hắn nhất định phải tấu lên Thánh nhân, xin thánh thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hủy bỏ binh phù của An Định công chúa, hơn nữa áp giải tên tội phạm này về địa lao. Phạm nhân chính là phạm nhân, vốn không có khả năng cải tạo, những người này phá án cái gì chứ, rõ ràng là đang hại người!

Nắm đấm to như bao cát của Chu Thiệu nện ầm xuống đất, cát bụi mịt mù, mặt đất lập tức mắt lõm thành một cái hố. Nhưng tình cảnh thê thảm mà mọi người đã dự đoán lại không xảy ra, trên mặt đất vốn chẳng có cô gái nào, chỉ có mấy sợi lông chim hòa lẫn với bụi đất bay lên.

Binh lính ồn ào, đúng lúc này, một cơn gió mạnh lướt qua đỉnh đầu họ, một con quái điểu kêu chói tai, lao xuống đánh úp về phía họ.

Con chim này có hình dạng quỷ dị, lông chim màu xanh xám, toàn thân tỏa ra điềm báo chết chóc. Nó giang rộng cánh, dường như có thể che khuất toàn bộ sân, móng vuốt giống như sắt, tỏa ra ánh sáng lục u ám.

Quái điểu giương cánh, vươn vuốt sắc, lao thẳng về phía Hoắc Cảnh Châu. Bắt giặc phải bắt vua trước, con yêu này ăn mấy người đọc sách nhưng lại chẳng thông minh lên được bao nhiêu.

Hết thảy mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, Hoắc Cảnh Châu còn chưa kịp phản ứng lại đã phát hiện bản thân đang nằm dưới vuốt sắc của yêu quái. Hoắc Cảnh Châu không ngờ rằng thị nữ kia thật sự là yêu quái, hơn nữa vừa ra trận liền bắt hắn, vong ân phụ nghĩa đến mức này, uổng cho hắn đã bảo vệ hết mực. Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, Hoắc Cảnh Châu rút kiếm, bày ra tư thế chống đỡ, muốn cố gắng chống lại trảo này.

Trên móng chim có những nanh vuốt rất dài, nhọn hoắc sắc bén, lóe sáng như kim loại, một trảo này e rằng có thể trực tiếp xỏ xuyên qua người. Hoắc Cảnh Châu nhận ra mình khinh địch, hắn nín thở ngưng thần, đang định đấu một trận, một bóng dáng màu tím bỗng đáp xuống trước mắt, nàng nâng kiếm chặn ngang cặp vuốt chim, còn không quên đưa chân đá bay Hoắc Cảnh Châu: “Tránh ra.”

Hoắc Cảnh Châu bị đạp ngã nhào xuống đất, trượt dài một đoạn mới dừng lại. Vũ Lâm Quân hai bên vội vàng đỡ Hoắc Cảnh Châu lên, dồn dập hỏi: “Tướng quân, người có sao không?”

Hoắc Cảnh Châu ôm ngực chậm rãi bò dậy, thầm nghĩ yêu quái không làm hắn bị thương, nhưng cú đá kia của Lý Triều Ca suýt chút nữa khiến hắn hộc máu. Hoắc Cảnh Châu cố nén cơn tức ngực, thấp giọng nói: “Bản tướng quân không có việc gì. Mau, bày trận, tróc nã yêu quái!”

Vũ Lâm Quân đồng thanh đáp lại, nhanh chóng kết thành vòng tròn, vây chặt lấy điểu yêu và Lý Triều Ca. Lý Triều Ca đứng giữa bãi đất trống, thân thể và cổ tay cực kỳ linh hoạt, lần nào cũng có thể né tránh công kích của điểu yêu, thân hình xê dịch không thừa một tấc. Thanh kiếm trong tay nàng bay múa không chút kẽ hở,đám binh lính vây quanh bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng kiếm vụt qua cùng với tiếng va chạm leng keng.

Mỗi một âm thanh đều thể hiện rằng Lý Triều Ca và điểu yêu đã so chiêu một lần. Công kích dày đặc như thế, binh lính ở đây nghe thấy đều choáng váng.

Nếu đổi thành bọn họ, tuyệt đối không thể vừa tránh né điểu yêu đánh lén vừa xuất ra kiếm pháp nhanh như vậy. Mà hết thảy đều phát sinh trên người một vị công chúa trẻ trung xinh đẹp, thân phận tôn quý, vốn nên là người được đám thị vệ bảo vệ mới phải.

Lý Triều Ca và điểu yêu giao đấu, người bên ngoài định hỗ trợ nhưng không chen vào được. Lý Triều Ca liên tiếp ngăn cản công kích của điểu yêu, thầm nghĩ như vậy không được.

Con chim này dù sao cũng chiếm lấy ưu thế trên không, Lý Triều Ca đứng trên mặt đất làm bia ngắm, bị hạn chế đủ điều. Lý Triều Ca nhìn lướt qua bốn phía, cao giọng gọi Bạch Thiên Hạc: “Bạch Thiên Hạc, ta quấn lấy nó, ngươi cầm móc sắt tới phía bên kia, quấn dây thừng vào móng vuốt của nó.”

Bạch Thiên Hạc tham sống sợ chết, am hiểu khinh công, chắc chắn sẽ không đơn độc đối đầu với yêu quái, nhưng nếu Lý Triều Ca hấp dẫn công kích, hắn lén lút tới gần, hẳn là không thành vấn đề. Bạch Thiên Hạc đáp lời, nhận lấy một cái móc sắt từ trong tay binh lính, ước lượng cân nặng, bỗng nhiên lướt đi như một luồng khói.

Lý Triều Ca ở phía trước kiềm chế tầm mắt của điểu yêu khiến nó không thể quay đầu lại công kích Bạch Thiên Hạc, rất nhanh, móng vuốt của điểu yêu đã bị dây thừng quấn lấy. Điểu yêu cảm giác được vật lạ trên chân, bản năng cảm thấy nguy hiểm. Nó chợt có ý muốn rút lui, không muốn giết mấy tên người phàm này nữa, nó đột ngột bay lên, định chạy trốn.

Bạch Thiên Hạc bị điểu yêu kéo lên không, hắn cầm một đầu dây trói, truyền nội lực vào, dùng sức ném về phía Lý Triều Ca, hắn nghiêng người, nhảy khỏi thân quái điểu: “Đón lấy!”

Lý Triều Ca giậm chân bay vọt lên, như một mũi tên rời cung lao về phía dây thừng. Nhưng quái điểu dù sao cũng là chim, tốc độ bay cực nhanh, dây thừng nhanh chóng bay lên, Lý Triều Ca dùng sức bắt lấy nhưng lại hụt.

Lý Triều Ca âm thầm nhíu mày, mượn lực của những tòa lầu các bên cạnh, lại lao thẳng lên lần nữa. Chỉ chút thời gian mà điểu yêu đã bay lên rất cao, mắt thấy sắp ra khỏi phạm vi công kích, lúc này không biết đỉnh đầu của nó va phải thứ gì, một luồng sáng màu lam nhạt lướt qua, điểu yêu bị đóng băng, bất lực rơi xuống. Đúng lúc này Lý Triều Ca cũng chạy tới, nàng túm chặt dây thừng, truyền chân khí vào, thừa lúc điểu yêu rơi xuống, mượn lực kéo nó xuống đất.

“Chu Thiệu, đón lấy.” Lý Triều Ca hét lớn với mặt đất, cầm dây trói ném về phía Chu Thiệu, bản thân nàng vặn eo, lấy một loại góc độ cực kì phi lí xoay người giữa không trung, rút kiếm nhảy lên, “Kéo nó xuống dưới.”

Chu Thiệu dùng sức chạy lấy đà, thả người nhảy lên bắt được dây thừng. Cơ bắp trên cánh tay hắn nổi lên cuồn cuộn, hắn gầm to một tiếng, dồn lựa kéo quái điểu xuống gần nửa trượng.

Điểu yêu bị kéo thẳng xuống mặt đất, nó liều mạng vỗ cánh, nhưng vẫn bị Chu Thiệu tóm lấy, trước sau không thể chạy thoát. Vũ Lâm Quân và người Bùi phủ xung quanh đều bị cảnh tượng này dọa ngây người, Lý Triều Ca không chậm trễ thời cơ, xoay người nhảy lên trên gác mái, giơ kiếm lên, mượn lực độ từ trên mái nhà chém xuống.

Điểu yêu bị giam trên mặt đất, không thể tránh né, một kiếm này cắm ngay giữa cánh của nó. Điểu yêu ngẩng đầu hót vang, âm thanh sắc bén xuyên thấu Bùi phủ, vang vọng một nửa Lạc Dương.

Điểu yêu không ngừng chảy máu, nó đột ngột phun ra một luồng sương mù màu lục, mọi người sợ có độc nên vội vàng nín thở. Sau khi sương mù lục tan đi, Lý Triều Ca vội vàng tiến lên, phát hiện trên mặt đất chỉ còn lại một sợi thòng lọng bị mở, không còn bóng dáng của điểu yêu.

Chu Thiệu thong thả đứng dậy khỏi mặt đất, cử động bả vai, mọi người nhanh chóng vây quanh Lý Triều Ca, nhìn xuống mặt đất, nhao nhao nói: “Công chúa, làm sao bây giờ, nó chạy mất rồi!”

Lý Triều Ca lạnh mặt, nói: “Đuổi theo. Cánh nó bị thương, chạy không xa đâu.”

“Vâng.”

Lý Triều Ca thu kiếm, ánh mắt sáng ngời, vội vàng xuyên qua đám người, dõng dạc nói: “Điểu yêu này am hiểu biến hình, dặn dò bên dưới, Đông Đô giới nghiêm, binh lính tới phiên trực phải nghiêm túc kiểm tra những người ra vào, bất kể nam nữ già trẻ, chỉ cần cánh tay phải có vết thương đều bắt lại hết.”

“Vâng.”

Vũ Lâm Quân đồng loạt ôm quyền, thình thịch chạy xa, bội đao va chạm với áo giáp phát ra tiếng leng keng. Hậu viện của Bùi phủ đã là một mảnh bừa bộn, người của Bùi gia đều đã thức giấc, nhưng giờ phút này tất cả mọi người đều kính sợ nhìn Lý Triều Ca, không ai dám lên trước.

Lý Triều Ca đi được một đoạn, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn về phía mái hiên trên hành lang gấp khúc. Nàng cười như không cười, nhướng mày nói với người đang đứng ở ngã rẽ: “Cố lang quân, vừa rồi yêu vật quấy phá, chiến cuộc hỗn loạn, ngươi không bị thương chứ?”

Cố Minh Khác nhìn nàng, cũng khẽ mỉm cười: “Không hề. Tạ công chúa cứu giúp kịp thời.”

-------

Du: ông An vẫn chưa bỏ được thói ảo tưởng :)))) Chương này dài xỉu, buồn ngủ gõ sai tùm lum sửa muốn rớt não luôn, mọi người đọc xong nhớ tặng bông hồng cho Du đó nha!

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)