TÌM NHANH
VĂN PHÒNG ĐIỀU TRA VỤ ÁN ĐẶC BIỆT
View: 348
Chương trước
Chương 28. [Bóng trong gương] Lạc Dương lệnh
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện
Upload by Edit Truyện

Mao Nguy Nguy ngồi co rúm trên sô pha, cô vẫn luôn cúi đầu cho nên không nhìn thấy một đôi mắt sáng như bóng đèn nhìn chằm chằm cô qua khe cửa phòng ngủ đối diện.

Tiêu Ẩn ngồi ngay ngắn đối diện Mao Nguy Nguy, một cây gậy màu đen gác trên đùi, anh nhắm nghiền hai mắt, hơi cau mày, mắt kính đặt trên bàn trà. Vì phát hiện Mao Nguy Nguy đang nhìn mình, anh mở mắt ra nhìn cô bé dò hỏi.

Mao Nguy Nguy lại nhanh chóng cúi đầu, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Tiêu Ẩn đeo mắt kính lên thì giống như thành phần trí thức, sau khi tháo kính ra, đôi mắt sắc bén kia không còn gì che giấu nổi, Mao Nguy Nguy không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh, sợ hãi đến mức run rẩy.

Đôi mắt ấy mang theo sự lễ phép lạnh lùng cũng cảm giác xa cách, đáy mắt có rất nhiều cảm xúc dâng trào, tàn nhẫn thờ ơ được ngụy trang dưới vẻ dịu dàng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ đê nhấn chìm tất cả.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Triệu Tiểu Miêu xuất hiện trong phòng khách lặng im không một tiếng động, hờ hững liếc mắt qua khe cửa.

Mộng Báo đang nhìn lén nhanh chóng khép cửa phòng ngủ lại, dùng hai chi trước che mắt, không dám thở mạnh.

Tiêu Ẩn hồi thần lại, vội vàng hỏi: "Tôn Li thế nào rồi?"

"Cậu ấy rất tốt, không còn gì đáng ngại."

Tiêu Ẩn thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của cô, lại nghĩ tới tên Đại Quỷ vẫn chưa hiện thân kia, nhíu mày nói: "Tên Đại Quỷ đó tới giờ vẫn chưa hiện thân, có phải chúng ta điều tra sai hướng rồi?"

Triệu Tiểu Miêu lắc đầu, nhìn Mao Nguy Nguy đang cúi đầu lo lắng: "Không đâu. Cô bé này ở đây thì hắn nhất định sẽ xuất hiện."

"Tôi chú ý tới một việc khác." Triệu Tiểu Miêu nói, "Vì sao hắn lại tấn công Tôn Li? Hơn nữa chỉ đánh một lần rồi thu tay?"

Tiêu Ẩn nói: "Lúc giao chiến cùng tôi cũng như thế, chỉ đánh một đòn rồi rời đi, không hề háo thắng."

Triệu Tiểu Miêu đứng trong phòng khách nhìn chằm chằm Mao Nguy Nguy.

Cô bé trộm ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của Triệu Tiểu Miêu, hơi sửng sốt cúi đầu, bối rối vặn vẹo ngón tay.

Cô bé không dám hỏi bọn họ là dạng người gì, cũng không dám hỏi tại sao mình lại phải ở đây.

Sau khi trơ mắt nhìn anh trai tóc dài kia bị một bóng ma tấn công, cô gái mái tóc lộn xộn nhìn cực kỳ bình thường này đột nhiên xuất hiện trước mắt cô bé như từ trên trời rơi xuống, cô gái ấy xách Mao Nguy Nguy và anh trai tóc dài kia lên rồi trong nháy mắt đã tới nơi này.

Lúc rơi xuống đất, Mao Nguy Nguy nhìn thấy anh trai tóc dài kia lộ ra một cái đuôi lông xù xù, nhưng cô không dám hỏi, cũng chẳng dám hé răng nói một lời nào.

Sau đó cô bị ném vào trong căn phòng này, không ai giải thích cho cô rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, chẳng ai yêu cầu cô phải làm cái gì.

Lúc người đàn ông cầm gậy chống màu đen kia bước vào thì cho cô xem thẻ công tác, nói rằng đã thông báo với người nhà của cô, nói rằng cô cứ an tâm ở đây cho đến khi có người nói được về nhà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mao Nguy Nguy nhìn thấy đơn vị công tác trên chiếc thẻ.

Nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa, văn phòng 29 Bộ Công an, phòng điều tra vụ án đặc biệt.

Đây là địa điểm nào? Bọn họ là cảnh sát đặc biệt à?

Triệu Tiểu Miêu đứng ngẩn người một lúc rồi đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhảy xuống từ cửa sổ, thân hình nhỏ nhắn cực kỳ linh hoạt hoá thành một cơn gió trong đêm tối, nhẹ nhàng lơ lửng rồi nhẹ nhàng hạ xuống.

Đằng sau nhà khách kia các căn nhà đều không có người ở. Sân sau không có đèn, Triệu Tiểu Miêu đứng trên mặt đất vẽ vào không khí thành một ngọn lửa tím đen, lấy từ trong đó ra một tờ giấy ố vàng.

Triệu Tiểu Miêu vươn ngón tay viết năm chữ xuống giấy, thể chữ rồng bay phượng múa.

"Gọi Lạc Dương lệnh gấp!"

Sau khi viết xong, tờ giấy ố vàng bay bay khỏi tay, biến mất trong không khí.

Đột nhiên gió đêm tràn đến, đám mây trên đỉnh đầu mở ra một con đường, đen tối hơn cả bóng đêm.

Một bóng đen như tia chớp yên lặng đánh xuống.

Trước mặt Triệu Tiểu Miêu xuất hiện một ông lão, toàn thân như dung hoà với bóng đêm, lại toả ra ánh sáng nhẹ nhàng. Chòm râu màu xanh lục dài lấy ông làm trung tâm rũ xuống mặt đất tản ra xung quanh, như một chiếc ô màu xanh cực lớn. Ông ta rất già nua, khuôn mặt in hằn dấu vết sương

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)