TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH VỢ CŨ CỦA NAM PHỤ
View: 6.624
Chương trước
Chương 120: Ngoại truyện
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

Hôm sau.

 

Trên đỉnh đầu hai cha con nhà họ Trình mây đen giăng mù mịt, vẻ mặt vô cảm, một người ngồi trên ghế phía trước lái xe, một người ngồi ở ghế sau, biểu cảm vừa thâm trầm vừa buồn rầu vô cùng giống nhau.

 

Trình Nhạc Đạc chưa bao giờ tỏ ra mềm mại nũng nịu như sợi mì trước mặt Trình Tuyển, mặt mũi lạnh lùng nhàn nhạt: “Con muốn mẹ đi với con.’’

 

Một tay Trình Tuyển đặt trên vô lăng, chậm rãi nói: “Con cho rằng ba không muốn như vậy sao?’’

 

Trình Nhạc Đạc: ". . ."

 

Trình Tuyển: ". . ."

 

Quả nhiên, giữa hai người đàn ông này không có lời nào để nói với nhau.

 

Hai cha con xuất hiện giữa nhà trẻ đã tạo nên một làn sóng náo động, những bé gái nhỏ ở lớp bên cạnh kéo tay cha mẹ muốn đi qua đây chơi, mấy cô giáo trẻ đối mặt với Trình Tuyển cũng không tự chủ được thẹn thùng đỏ mặt, nhưng cũng phải nhanh chóng lấy lại tinh thần khuyên các vị phụ huynh dẫn con trở về lớp học của mình.

 

Trăm ngàn khó khăn, cuối cùng cũng tổ chức tốt kỷ luật.

 

Hai đầu sỏ gây nên chuyện này đứng yên trong bầu không khí tràn ngập một sự lúng túng không thể nói thành lời, thẳng đến khi bắt đầu tổ chức thi đấu, mới có thể sự do hoạt động một chút, Trình Tuyển ngẩn người ngồi trên ghế, còn Trình Nhạc Đạc lại bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ lắng nghe cô giáo thông báo về các trò chơi thi đấu.

 

Lúc này, có mấy cô bé nhút nhát đi lên đứng trước mặt Trình Tuyển, xấu hổ nói: “Ba chồng, mẹ chồng đi đâu rồi?’’

 

Trình Tuyển: "?"

 

Có vẻ như đã nhận ra được Trình Tuyển mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mấy cô bé ríu ra ríu rít một hồi, khuôn nhặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: “Không có gì đâu ạ, xin ngài tha thứ cho sự đường đột của con, sau này mong ngài chiếu cố nhiều hơn.’’

 

Trình Tuyển: "? ? ?"

 

Đợi đến khi mấy cô bé kia vừa đi, Trình Tuyển lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Nguyễn Thu Thu.

 

Trình Tuyển: Anh muốn về sớm.

 

Nguyễn Thu Thu trả lời rất nhanh: Anh về thử xem.

 

Trình Tuyển: …

 

Trên mặt Trình Nhạc Đạc viết rõ hai chữ không vui, vốn dĩ sẽ được tham gia các trò chơi thú vị với mẹ, bây giờ thì tốt rồi, hết thảy những mong chờ đều đã bị dập tắt. Nhóc buồn bã chạy đến trước mặt Trình Tuyển nói: “Một lát nữa ba nhớ ôm con chạy một vòng, giẫm bể các quả bóng đấy.’’

 

Trình Tuyển chậc lưỡi một tiếng, dáng vẻ dường như còn thiếu kiên nhẫn hơn của Trình Nhạc Đạc.

 

Anh theo bản năng muốn từ chối, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Nguyễn Thu Thu nổi giận đùng đùng, lời nói vừa đến khóe môi lại phải nuốt xuống. Trình Tuyển đút một tay vào túi quần đứng dậy: “Đi thôi.’’

 

Trình Nhạc Đạc: “Không được gian lận trong cuộc thi, rất mất mặt.’’

 

Lại bị thằng oắt con nhà mình đâm trúng tim đen, Trình Tuyển chậm rãi liếc nhóc một cái, quyết định ghi vào trong danh sách đen cho Trình Nhạc Đạc một khoản.

 

Quy tắc của trò chơi này là phải ôm con của mình chày một vòng trở về điểm xuất phát rồi đạp bể quả bóng được treo trên chân, nhưng yêu cầu khi chạy không thể dẫm lên quả bóng.

 

Những nhà khác đều ôm con vào trong lòng ngực, còn hai cha con nhà Trình Tuyển lại nổi bật không bình thường. Trình Tuyển vác Trình Nhạc Đạc trên vai giống như đang vác một bao gạo, mặc dù tư thế không quá đẹp mắt cho lắm, nhưng sự tồn tại của hai người vẫn dẫn đến sự náo động nôi sổi, ngay cả gia đình đối thủ cũng không thể không chế được vỗ tay reo hò cỗ vũ bọn họ, thiếu chút nữa đã quên mất mình vẫn còn đang thi đấu.

 

Mấy cô bé đứng trong góc không ngừng gào thét chói tai.

 

“A a a, chồng ơi cô lên! Ba chồng cố lên!’’

 

“Nhạc Đạc của nhà chúng ta đẹp trai quá đi.’’

 

Trong nháy mắt, toàn bộ khu vườn trò chơi này đã trở thành sàn catwalk lớn dành riêng cho hai người.

 

Trình Tuyển: ". . ."

 

Trình Nhạc Đạc bị vác trên vai, từ chối ôm lấy Trình Tuyển, mở miệng nói: “Ba đừng ngạc nhiên như vậy, con có rất nhiều người mê muội đấy.’’

 

Vừa dứt lời, trọng tài đã tuyên bố cuộc thi bắt đầu, Trình Tuyển vác con trai mình chạy về phía trước, cơ thể Trình Nhạc Đạc lắc lư kịch liệt, bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, chỉ đành phải ôm chặt lấy ba mình giống như một con bạch tuộc, cảm nhận cơn gió nhanh chóng xẹt qua bên người.

 

Trình Tuyển không hề có nửa điểm mập mờ không rõ ràng, chạy một mạch trở về, động tác nhanh chóng mà lưu loát, dưới tiếng hét chói tai của một đám trẻ giật được giải nhất.

 

Trình Nhạc Đạc choáng váng ngẩn người.

 

Nhóc còn tưởng rằng ba mình sẽ từ từ câu giờ mà hoàn thành cuộc thi, không thể ngờ đến Trình Tuyển còn tận tâm hơn cả nhóc, còn giành được giải nhất.

 

Trình Tuyển thâm tàng bất lộ đứng yên tại chỗ.

 

Nếu như không phải muốn lấy một cái gì đó về nhà chứng minh cho Nguyễn Thu Thu nhìn thấy, bằng không tối nay rất có khả năng anh không thể nào lên được chiếc giường lớn mềm mại kia. Nói thắng cuộc thi là thắng cuộc thi, tuyệt đối không thể mập mờ.

 

Mấy trò chơi tiếp theo, biểu hiện của Trình Tuyển vô cùng xuất sắc, Trình Nhạc Đạc phối hợp tốt với Trình Tuyển, chơi đến mồ hôi đổ đầy đầu, đặc biệt vui vẻ.

 

Trong tiếng hoan hô của mấy người hâm mộ, hai người lên xe, cừa xe đóng kín ngăn cách thế giới ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài. Trình Nhạc Đạc ôm một đống phần thưởng, khóe miệng khơi nhếch lên, nhóc quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố làm ra vẻ già dặn nói: “Biểu hiện cũng không tệ lắm.’’

 

Làm một người cha.

 

Lần này, Trình Tuyển cũng không nói ra những lời kỳ quái nào.

 

Anh ngồi trên ghế tài xế im lặng trong chốc lát rồi nói: “Muốn ăn bánh ngọt không?’’

 

Trình Nhạc Đạc hơi sững sốt, vô thức gật đầu: “Vâng.’’

 

Trình Tuyển lái xe rời đi, suốt cả đường đi, hai cha con yên tĩnh không nói lời nào, có lẽ Trình Nhạc Đạc sẽ không nghĩ đến việc Trình Tuyển sẽ chủ động mời ăn, khóe miệng chưa từng hạ xuống, thẳng đến khi Trình Tuyển đỗ xe ở ven đường. Bọn họ rất thường xuyên đến cửa hàng bánh ngọt này, cách nhà không xa, làm ăn cũng rất khá, cứ đến nửa chiều thì chỉ còn lại một ít loại bánh.

 

Trình Nhạc Đạc thích ăn là ăn bánh ngọt ngàn tầng vị xoài, ngoài mặt nhóc con vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cầu nguyện hy vọng vẫn còn một miếng bánh nhỏ.

 

Hai người xuống xe, cùng với tiếng chuông gió đinh đinh đang đang bước vào cửa hàng, phía trước vẫn còn hai người đang xếp hàng.

 

Hai cha con vừa xuất hiện liền nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đám người không ngừng xì xào bàn tán, ngạc nhiên đánh giá. Ông chủ của cửa hàng tỏ ra trầm tĩnh hơn rất nhiều, khẽ mỉm cười với hai người họ.

 

“Xin chào, xin hỏi ngài cần gì?’’

 

“Tôi muốn…’’

 

Hai người phía trước lựa chọn miếng bánh mình cần, không lâu sau, sau lưng cha con Trình Tuyển lại có mấy người xếp hàng, cũng là phụ huynh mang theo con của mình.

 

Trình Nhạc Đạc hồi hộp nhìn chằm chằm miếng bánh ngọt ngàn tầng vị xoài cuối cùng được bày trong tủ kính, cũng may hai người trước mặt không mua nó.

 

Đến lượt Trình Nhạc Đạc, nhóc chỉ vào miếng bánh ngọt ưa thích của mình: “Chào gì, cháu muốn cái này.’’ Gọi bánh ngọt ngàn tầng, lại gọi thêm mấy vị khác, đều là những thứ Nguyễn Thu Thu thích ăn, Trình Tuyển đứng bên cạnh chờ trả tiền.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đúng lúc này, thằng bé đứng sau lưng bỗng nhiên khóc nấc nở, chỉ vào Trình Nhạc Đạc: “Cháu cũng muốn cái này.’’

 

“Xin lỗi, chỉ còn lại một cái cuối cùng, ngày mai cháu có thể ghé qua.’’

 

Thằng bé kia còn thấp hơn Trình Nhạc Đạc một cái đầu, nghe thấy vậy liền bắt đầu ngồi dưới đất khóc dữ dội, khiến cha mẹ đi cùng trở nên luống cuống. Trình Nhạc Đạc nhìn miếng bánh ngọt ngàn tầng đã được gói sẵn, trong lòng không thể buông bỏ, ngập ngừng nhìn về phía đối phương.

 

"Cho ta đi mà, cho ta đi mà.’’ Có lẽ thường xuyên ăn vạ như vậy đã quen, đứa bé khóc lóc ồn ào, cha mẹ bên kia cũng mang theo hy vọng nhìn về phía Trình Nhạc Đạc.

 

Nhóc bĩu môi, cuối cùng vẫn quyết định nhường bánh cho người kia, ba mẹ đã dạy nhóc phải hòa thuận với bạn bè, không thể giật đồ, phải biết quan tâm đến những em gái em trai nhỏ tuổi hơn mình.

 

Trình Nhạc Đạc đưa mắt nhìn về phía Trình Tuyển.

 

Trình Tuyển xách một túi bánh ngọt, trực tiếp đi thẳng về phía cánh cửa thủy tinh, không thèm quay đầu lại nói với con trai: “Đi thôi.’’

 

Trình Nhạc Đạc: “??”

 

Đứa nhỏ đáng khóc hơi sửng sốt một chút, sau đó càng khóc dữ dội hơn.

 

Ba của đứa nhỏ không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Ngay cả người làm cha cũng không thể là một tấm giương tốt về sự khiêm nhường cho con.’’

 

Bước chân của Trình Tuyển bỗng nhiên dừng lại.

 

Anh chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn về phía bọn họ. Đứa nhỏ ngừng khóc, mong đợi nhìn Trình Tuyển đi đến gần, sau đó, đưa tay sờ sờ lên mũ của Trình Nhạc Đạc, nói: “Ba dạy con thế nào?’’

 

Trình Nhạc Đạc mờ mịt chớp chớp mắt.

 

Anh khẽ rũ mắt, giọng nói vang lên vô cùng rõ ràng ở trong tiệm bánh ngọt yên tĩnh, đủ để cho tất cả mọi người ở đây đều nghe không sót chữ nào: “Cho dù có những lúc không nhường nhịn cũng không cần phải áy náy, con cũng chỉ là một đứa trẻ.’’

 

Lời nói của Trình Tuyển đã đủ khiêm nhường.

 

Ý tứ trong đó rõ ràng là, đều là những đứa trẻ không chênh lệch bao nhiêu, dựa vào cái gì mà nói không nhường nhịn nhau chính là người không hiểu chuyện? Bọn họ có vai vế thế nào?

 

Trình Tuyển vừa dứt lời, đã nắm lấy tay Trình Nhạc Đạc dắt nhóc rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, để lại phía sau hai vợ chồng trố mắt nhìn nhau, sắc mặt đen thui như đáy nồi. Đứa bé còn muốn tiếp tục khóc lóc, nhưng cha mẹ hắn đã mất hết mặt mũi, trong lòng không thoải mái, đưa tay vỗ vỗ mấy cái trên mông hắn: “Tại sao lại không hiểu chuyện như vậy? Cả ngày chỉ biết khóc lóc!’’

 

Lần này, đứa nhỏ thật sự oa một tiếng bắt đầu khóc thét.

 

----

 

Hai cha con lên xe, Trình Nhạc Đạc ngồi ở ghế sau, vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần.

 

Trình Tuyển vừa thắt dây an toàn vừa chậm rãi nói: “Biết nhường nhịn lẫn nhau là đúng, nhưng nếu như có người khiến con cảm thấy khó chịu, cũng không cần phải đối xử khách khí với họ làm gì.’’

 

Hai mắt Trình Nhạc Đạc lóe sáng, trả lời vô cùng dứt khoát.

 

“Con hiểu rồi.’’

 

Hai người lại yên lặng trong chốc lát.

 

Trình Tuyển nói: “Mỗi khi ba giành được giải thưởng ở trường, mẹ của ba cũng đều dẫn ba đi mua bánh ngọt.’’

 

Trình Nhạc Đạc cẩn thận hỏi: “Là bà nội sao?’’

 

Nhóc không giống như những người khác có ông bà ngoại, ông bà nội, từ nhỏ, Trình Nhạc Đạc đã lờ mờ biết được rằng, gia định bọn họ là “một thế giới khác’’, cho nên nhóc không dám tùy tiện nhắc đến ba mẹ của ba mẹ, nhóc nghĩ, một người không có ba mẹ, nhất định cuộc sống không hề dễ dàng.

 

Trình Tuyển ừ một tiếng.

 

Anh nói: “Ở trường, con phải cố gắng học tập thật tốt, nhưng cũng phải rất vui vẻ, nếu như có gì phiền nào thì hãy nói với ba.’’

 

Những lời này, từ lúc nhỏ, Trình Tuyển đã nghe qua vô số lần.

 

Trong đầu anh vẫn còn hiển hiện khuôn mặt dịu dàng tươi cười của người phụ nữ ấy mỗi lúc khích lệ anh, mỗi lần nghe được câu này, Trình Tuyển cảm thấy vô cùng thỏa mãn, anh nghĩ, có lẽ mình cũng nên cổ vũ Trình Nhạc Đạc giống mẹ.

 

Trên gương mặt non nớt của Trình Nhạc Đạc hiện lên vẻ nghiêm túc.

 

Giống như trước kia Trình Tuyển đã trả lời, nhóc gật gật đầu, nói: “Vâng.’’

 

. . .

 

Từ khi anh bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc có thể ngủ riêng một mình, thư phòng của Trình Tuyển đã bị con trai ngang nhiên chiếm lĩnh, biến thành căn phòng của Trình Nhạc Đạc, bên trong dán đầy những họa tiết hoạt hình kỳ lạ, mỗi lần Trình Tuyển bước vào ăn phòng mình đã dùng mười mấy năm qua, ngay cả ý nghĩ muốn đánh Trình Nhạc Đạc cũng đã xuất hiện.

 

Trong phòng Trình Nhạc Đạc ngoại trừ tủ quần áo, tủ sách, khu đồ chơi, bàn học ra thì còn có một cái giường nhỏ mềm mại.

 

Đừng nhìn bề ngoài lạnh lùng của nhóc mà đánh giá, thực ra trên ga giường lại in hình con heo nhỏ Peppa đấy.

 

Quan trọng nhất là, trên đầu giường còn để một thùng giấy nhỏ đã cũ nát, mỗi khi Trình Nhạc Đạc và ba xảy ra chiến tranh lạnh không vui thì lại tủi thân rúc người vào trong thùng giấy nhỏ, chờ Nguyễn Thu Thu đến an ủi.

 

Nhóc xem thùng giấy nhỏ này như một vật kỷ niệm quan trọng nhất của mình, mỗi lần hỏi mẹ tại sao lại phải có cái thùng giấy này, Nguyễn Thu Thu đều bật người ha ha hôn nhóc một cái, còn nói vì nhóc một quà tặng mà trời cao đã chuyển phát nhanh đưa đến cho ba mẹ nên thùng giấy nhỏ này cũng giữ lại.

 

Vì chuyện này mà anh bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc đã viết một bài văn non nớt mang tên “Tình yêu giống như thùng giấy”, còn vinh quang nhận được giải nhất cuộc thi viết văn lớp một toàn thành phố.

 

Sau khi Nguyễn Thu Thu biết được chân tướng nghẹn họng không thể nói thành lời.

 

Trình Nhạc Đạc vẫn không hiểu tại sao mỗi lần các chú các gì đến nhà nhóc chơi, đều nén cười nhìn giấy khen được treo trên tường , nhất là chú Đồ, đã lớn tuổi như vậy còn làm có một dáng vẻ không đứng đắn, cũng đã làm cha nhưng lại luôn bị dì Ôn đánh, khiến cho Trình Nhạc Đạc đột nhiên nhận ra được, xem ra cha của nhóc vẫn còn có chút địa vị trong nhà.

 

Chú Tiêu Phàn đã mang theo một dì rất xinh đẹp đến đây mấy lần, hai người bọn họ đến đây ít nhất, nghe nói là đã định cư ở nước ngoài.

 

Còn chú Phó Tử Trừng vẫn không thể thoát khỏi kiếp độc thân của mình, mỗi lần tụ họp nhất định không thể đâm chọt vào vết thương của chú ấy, nếu không chú ấy lại gào khóc thảm thiết.

 

Trình Nhạc Đạc còn gặp được chú Cố Du nữa.

 

Nhóc luôn cảm thấy ba không thích chú Cố lắm, nhưng hai chị song sinh của nhà chú ấy thực sự rất đáng yêu, vừa đơn thuần lại dễ bị lừa, bất kỳ đồ ăn ngon hay trò chơi gì cũng cam tâm tình nguyện chia sẻ cho Trình Nhạc Đạc. Trong lòng Trình Nhạc Đạc chỉ quan tâm đến mấy cây kẹo ngọt, không hề có hứng thú với hai cô bé, các cô nói muốn nhóc chơi trò giả làm cô dâu chú rể, nhóc cũng lạnh lùng từ chối.

 

Mẹ vẫn luôn nói nhóc còn “chó” hơn so với ba, điều này khiến Trình Nhạc Đạc không thể nào hiểu được.

 

Rốt cuộc, “chó” là một loại từ ngữ để hình dung cái gì?

 

....

 

Một trận tuyết lớn rơi xuống rừng cây vững chãi bên cạnh tiểu khu, ngay khi Nguyễn Thu Thu kéo tấm rèm cửa sổ ra, một màu tuyết trắng chói mắt khiến cô vô thức nheo mắt lại, khó chịu dụi dụi mắt: “Tuyết lại rơi rồi.’’

 

Cô vừa dứt lời thì đã nghe được tiếng bước chân cộp cộp vang lên trong phòng khác, quả nhiên Trình Nhạc Đạc gõ cửa một cái đã vọt vào, chạy về phía Nguyễn Thu Thu muốn ôm một cái.

 

Đã là một đứa trẻ học tiểu học, nhưng anh bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc ở nhà vẫn là một một cậu nhóc mềm mại nũng nịu với mẹ. Ai có thể cưỡng lại được gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang muốn cô ôm một cái thế này chứ? Nguyễn Thu Thu ôm còn vào trong ngực, hôn lên mặt nhóc, cười nói: “Ngủ ngon không?’’

 

Trình Nhạc Đạc cọ sát trong lồng ngực mẹ không buông, giọng nói mềm nhũn: “Mẹ, lát nữa chúng ta đi xây người tuyết được không?’’

 

“Được, nhưng mà trước tiên phải đi ăn sáng đã.’’

 

Trình Nhạc Đạc đạt được ý nguyện, hôn chụt lên má mẹ một cái, vui vẻ đi đến nhàn vệ sinh rửa mặt.

 

Trình Tuyển uể oải nằm trong chăn đã ngồi ngay ngắn lại, tấm chăn mềm mại trượt xuống, lộ ra nửa thân trên trần trụi của anh, trên xương quai xanh còn lưu lại mấy quả dâu nhỏ mà Nguyễn Thu Thu “trồng” được. Nguyễn Thu Thu thấy cảnh này xấu đổ đến mặt đỏ tim run, đi về phía giường đưa quần áo cho anh: “Mặc vào nhanh lên, đừng để con thấy được.’’

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trình Tuyển thuận tay níu cổ tay của nàng, kéo Nguyễn Thu Thu vào trong ngực mình, Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng kêu lên một tiếng, gương mặt tuấn tú trước mặt đột nhiên được phóng đại, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống môi cô.

 

“Em còn chưa nói buổi sáng tốt lành với anh.’’

 

“Mẹ, con…’’

 

Giọng nói của Trình Nhạc Đạc bất chợt vang lên, cánh cửa phòng ngủ được đẩy ra, Nguyễn Thu Thu vô thức kéo Trình Tuyển vào trong chăn che lại, trong mắt anh bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc, mẹ nhét ba vào trong chăn nhất định là đang tức giận muốn đánh người.

 

Trình Nhạc Đạc hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Mẹ cố lên.’’

 

Nhóc sẽ chờ một lát nữa sẽ tới.

 

Nguyễn Thu Thu đứa mắt nhìn theo đứa trẻ đi xa: “…”

 

Trình Tuyển bực bội vùi đầu vào trong chăn nói: “Anh cảm thấy chúng ta nên chuyển đến một căn nhà lớn hơn rồi.’’

 

Nguyễn Thu Thu: “… Có lẽ.’’

 

Căn hộ này đã không chứa được một nhà ba miệng nữa rồi.

 

Ăn xong bữa sáng, bọn họ ăn mặc kín mít xuống lầu. Nói là đắp người tuyết, nhưng sau khi ra ngoài lại phát hiện tuyết không đủ nhiều, có miễn cưỡng đắp lên thì hiệu quả cũng không cao lắm, Trình Nhạc Đạc hơi thất vọng. Để cho con trai vui vẻ Nuyễn Thu Thu vo một quả cầu tuyết nho nhỏ ném về phía hắn, Trình Nhạc Đạc a một tiếng, ngay lập tức vui vẻ, vo cầu tuyết ném trở lại.

 

Hai người có qua có lại chơi đến vực kỳ vui vẻ, một lúc lâu sau, Nguyễn Thu Thu đã hơi mệt, ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

 

“Hai người tiếp tục chơi đi.’’

 

Trình Nhạc Đạc đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía Trình Tuyển.

 

Trình Tuyển mặt không đổi sắc nhặt quả cầu tuyết trên đất, nắm chặt, ném về phía Trình Nhạc Đạc. Trình Nhạc Đạc nhanh chóng phản ứng lại, sau khi tránh thoát được liền nhanh chóng ném cầu tuyết của mình về phía Trình Tuyển, tình cảnh hài hòa như vậy khiến Nguyễn Thu Thu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

 

Nàng cầm điện thoại di động lên ghi lại khoảnh khắc tốt đẹp này.

 

Đúng lúc này, Trình Nhạc Đạc ném trúng một quả cầu tuyết vào trên quần áo của Trình Tuyển, áo khoác lông màu đen tạo thành một đóa hoa màu trắng, Trình Nhạc Đạc phấn khích bật cười khanh khách, ném xong liền muốn chạy.

 

Trình Tuyển vo thành một khối tuyết khác.

 

Trong màn hình di động của Nguyễn Thu Thu, chỉ thấy quả cầu tuyết của Trình Tuyển bay vèo về phía trước, bốp một tiếng đập trúng vào sau ót của Trình Nhạc Đạc. Giống như một con diều bị đứt dây, anh bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc còn đang sung sướng chạy đột nhiên vô lực tựa đầu vào đống tuyết.

 

Trình Nhạc Đạc, nhào đầu về phía trước.

 

. . .

 

Trình Tuyển: "Ba thắng, trò chơi kết thúc."

 

Nguyễn Thu Thu đang cầm điện thoại đi động: “…”

 

Cô đã biết Trình Tuyển nhất định sẽ không làm được chuyện gì tốt đẹp mà!

 

Một nhà ba người vào nhà thay quần áo, Trình Nhạc Đạc ngồi trên ghế sofa cầm điều khiển mở tivi, dựa theo âm nhạc quen thuộc mà mở đến phim hoạt hình. Nguyễn Thu Thu không biết được rằng, mặc dù ngoài mặt Trình Nhạc Đạc không nói gì, những mỗi khi các bạn học mua mấy dụng cụ học tập hay thảo luận về bộ phim hoạt hình mình yêu thích nhất, trong lòng nhóc vẫn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

 

Những thứ này đều là mẹ của nhóc tham gia vào việc chế tác! Nhóc còn có một bộ sưu tập hình ảnh có chữ ký độc nhất vô nhị.

 

Từ tần đày lóng của Trình Nhạc Đạc, mẹ của nhóc là một người vẽ tranh rất rất đẹp, cơm mẹ nấu cũng ngon nhất, là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này, không có gì mẹ không thể làm được.

 

Còn Trình Tuyển.

 

A, ba chỉ là một người đàn ông hơi nhiều tiền mà thôi.

 

Người ngoài đều cho rằng ông chủ của Gia Trừng tài giỏi đến mức nào, mọi người ngưỡng mộ cha của Trình Nhạc Đạc đến cỡ nào thì trong mắt của nhóc cũng chỉ là một Trình Tuyển suốt ngày theo sau lưng mẹ, giống như một con Golden Retriever đang cầu xin chủ nhân của nó an ủi vuốt ve, không hề có dáng vẻ của một nam từ hán.

 

Trình Nhạc Đạc vừa nghĩ như vậy, nhưng ngay lập tức đã quay sang nũng nịu với mẹ xin một cái hôn.

 

Cái gì mà tôn nghiêm của nam tử hán tạm thời để qua một bên đi! Lát nữa sẽ lấy lại! Nhóc, nói được thì sẽ làm được.

 

Trình Tuyển ở bên cạnh dùng ánh mắt chết chóc liếc nhìn câu con trai quý hóa của mình.

 

Quả nhiên là trường học vẫn làm việc không hiệu quả.

 

….

 

Vào ngày sinh nhật của Trình Nhạc Đạc, các chú các gì đều đến chúc mừng nhóc. Nguyễn Thu Thu mua một bánh kem rất rất lớn, làm một bàn thức ăn phong phú. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, số lượng nhân khẩu ăn cơm chùa đã tăng kịch liệt, ngôi nhà nhỏ này của bọn họ sắp không chứa hết mọi người được nữa rồi.

 

Lúc cắt bánh ngọt, dạ dày của Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn nôn, cô quay mặt sang chỗ khác nôn khan một tiếng.

 

Trình Tuyển nhanh chóng hỏi: “Sao vậy, không thoải mái?’’

 

“Em không biết…’’

 

Ánh mắt Ôn Thiến ở bên cạnh trở nên quỷ dị: “Chẳng lẽ chị…’’ lại mang thai!!

 

Nguyễn Thu Thu tỉnh táo suy nghĩ trong chốc lát, mới phát hiện đúng là gì cả đã lâu không ghé thăm, không biết khâu tránh thai nào đã xảy ra vấn đề.

 

Cô ngẩng đầu lên, vừa lo lắng vừa mong đợi nhìn về phía Trình Tuyển.

 

Trình Tuyển ngây người tại chỗ.

 

Một lúc lâu sau, anh mới chậm chạp mở miệng: “Chuyển nhà thôi.’’.

 

THE END.

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (115 Bình Luận)